Polly po-cket
Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327881

Bình chọn: 8.00/10/788 lượt.

uý giá. Cách bài trí căn nhà rất đẹp. Bước ra một phòng nhỏ, có thể nhìn thấy khu vườn xanh, và rất nhiều loại hoa đẹp qua cửa kính cường lực.

" Bà khiến mẹ tôi ra nông nỗi như vậy mà vẫn còn muốn sống sung sướng như vậy sao".

.

Nhật Anh đi một vòng thăm quan ngôi nhà lộng lẫy. Riêng phòng My anh chưa được bước vào

- My này! Anh có thể vào xem qua phòng em không.

My có hơi thắc mắc. Nhưng vẫn gật đầu đồng ý

.

Khác vật khung cảnh bên dưới. Phòng My được bài trí rất đáng yêu, chắc đây là phong cách của cô, thật đáng yêu. Phòng cô không lắp cửa ra vào, cô dùng tường gương. Cài đặt mật mã, chỉ cần ghi đúng mật mã. Chỉ cần đẩy là có thể ra vào dễ dàng.

Cô thật giống trẻ con. Trong phòng có rất nhiều gấu bông.

.

Trên bàn là rất nhiều ảnh của cô hồi nhỏ. Cô rất đẹp, đẹp từ khi còn bé. Anh bịt miệng cười, khi thấy bức ảnh nào của cô cũng nhăn nhó. Không giống bây giờ tý nào, lúc nào cô cũng cười.

- Anh đang cười gì vậy? - My bất thình lình đứng sau anh hỏi.

- Không có gì - Nhật Anh bị My dọa hết hồn, anh cố giấu bức ảnh của cô sau lưng.

- Anh đang giấu gì vậy? - My hỏi

- Ơ không...không có gì đâu mà - Nhật Anh vẫn phủ nhận

Bất chợt cô nhìn thấy một phần của tấm ảnh. Cô tức giận nói

- Sao anh dám xem ảnh em vậy hả? Trả lại đây

Duy biết là không giấu được nữa, nên cố gắng dơ cao bức ảnh lên. Do cô chỉ cao 1m67 còn anh 1m81 nên muốn lấy được ảnh cũng thật khó khăn.

- Có giỏi thì lấy đi này - Nhật Anh trêu trọc

Cô nhảy lên để với tới bức ảnh. Nhưng thật không may, cô vô tình ngã vào người anh. Lát sau, cả người cô đang nằm lên người anh. Cô đỏ mặt, nhịp tim đập rất nhanh, như muốn bắn ra ngoài vậy.

.

Nhật Anh hiểu hoàn cảnh bây giờ, nhưng anh không đẩy cô ra, nhẹ nhàng tiến sát mặt cô hơn. Cô giật mình, vô thức đẩy anh ra, rồi đứng lên. Đáng ra cô không nên như vậy, nhưng cô không hiểu tại sao mình lại từ chối nụ hôn vừa nãy của anh.

.

Đúng lúc, tiếng cô giúp việc bên ngoài vang lên

- Mời tiểu thư và Nhật Anh thiếu gia xuống dùng cơm.

My mặt đỏ bừng bừng, chạy ra ngoài trước. Nhật Anh ra theo sau, khóe miệng khẽ nhếch lên. " Em dám từ chối tôi, tôi sẽ khiến em phải chịu khổ thay mẹ em gấp nhiều lần"



----

Tại phòng ăn nhà họ Trần. My vẫn chưa hết ngại ngùng sau hành động đó của anh

Suốt bữa ăn. Cô không dám ngóc đầu lên nhìn anh.

.

Còn Anh và mẹ cô trò chuyện rất vui vẻ. Không ai thèm quan tâm đến cô.

.

Cô vội vàng ăn thật nhanh, đứng dậy. Cô ước hôm nay ba mình ở nhà, để dạy cho ạnh một bài học nhớ đời. Nhưng tại công việc của Phát thanh viên quá bận rộn, nên ba cô rất ít về nhà vào buổi trưa.

---

Cô ra sân sau, hít thở không khí trong lành. Sau đó, cô bước đến xoa xoa đầu con Beagle. Thú cưng của cô. Chú chó rất lâu mới được gặp cô, nên nó tỏ ra mừng lắm, vẫy đuôi quấn quít.

- Nó thuộc loại chó Beagle phải không? - Nhật Anh

My giật mình trước sự xuất hiện của anh

- Vâng.

- Tên nó là gì vậy?- Nhật Anh hỏi

- Venus - My đáp

- Một vị thần sao - Nhật Anh

My mỉm cười, xinh xắn

- Đúng vậy! Đối với em nó như một vị thần vậy.

- My này! Em đi với anh đến nơi này. - Nhật Anh nói

- Nơi nào vậy anh? - My hỏi

- Đi rồi sẽ biết - Nhật Anh

- Nhưng anh đang gãy tay. Không tiện cho việc lái xe- My khuyên

- Không sao, anh vẫn lái xe được - anh đáp

.

My không hỏi nữa, chỉ im lặng đi theo. Anh mở cửa xe Q470, đi thẳng ra quốc lộ 1A, rồi anh lại đi vào một ngã rẽ.

- Chả phải đây là đường đi đến nghĩa trang thành phố sao? - My ngỡ ngàng hỏi,

Nhật Anh không nói gì, chỉ tập trung lái xe. Trên đường đi, anh có dừng lại để mua hoa, một bó hoa thạch thảo trắng tuyệt đẹp.

.

Bước xuống xe, anh chỉ bước đi. Cô lặng lẽ đi theo. Đến một ngôi mộ, anh nhẹ nhàng đặt hoa xuống. Anh mắt có gì đó buồn.

Trên bia mộ có một tấm ảnh, là một người phụ nữ. Bà ta rất đẹp, nếu nhìn kĩ thì rất giống anh. Đang nở nụ cười tuyệt đẹp

- Đây là mẹ anh - Giọng Nhật Anh vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh

My bất ngờ, vì biết đây là mẹ Nhật Anh. Bà ấy đã mất.

- Cái gì? Mẹ anh đã mất rồi sao.

- Đúng! từ khi anh còn rất nhỏ - Nhật Anh đáp

- Bà ấy bị bệnh gì sao? - My ngây thơ hỏi

-Không. - Nhật Anh nói

- Vậy sao bà ấy ra đi?- My lại hỏi

Nhật Anh nhưng lảng tránh câu hỏi của My. Anh không trả lời.

My nghĩ có chuyện gì rất buồn nên anh mới như vậy, ít khi cô thấy anh thành ra thế này. Cô nhìn anh đang ngồi bên tấm bia mộ, anh mắt ánh lên vẻ buồn bã. Cô đau lòng thay anh. Cô nhìn thẳng vào ảnh trên bia mộ, nói

- Chào cô! Cháu là bạn gái con trai cô! Cháu hứa sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy! Vì vậy cô k