Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327763

Bình chọn: 7.5.00/10/776 lượt.


- Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi cậu chủ. - Người đầu dây bên kia trả lời

- Nhưng không sao? Ông đã diễn rất tốt. Con trai ông đã được thả ra như tôi đã hứa. Giờ ông biến đi nơi nào đó thật xa được rồi - Nhật Anh ra lệnh

- Vâng, tôi sẽ đi ngay - Người đó trả lời rồi cúp máy

------

Duy quay trở lại phòng bệnh thăm My. Cô không có ở đấy, Duy lo lắng lại vội chạy đi tìm. Cậu chạy mãi chạy mãi, hết tầng 1 rồi lại đến tầng 2, tầng 3,....sân thượng. Cậu chạy hết bệnh viện mà không tìm được gì, cậu bất lực về phòng của My.

.

Lúc này, My đang ngồi nghịch iphone trên giường. Duy cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nhưng không khỏi tức giận vì cô đã đi đâu đó? Khiến cậu phải tìm mãi

- Chị đi đâu mãi vậy? Biết tôi đi tìm chị mệt đứt hơi không? - Duy thở hổn hển, vẫn lớn giọng quát

- Tôi chị đi vệ sinh thôi mà. - My nhíu mày không hiểu cậu đã lo lắng đến mức nào

.

Khuôn mặt anh tuấn của Duy lại lạnh băng

- Chị đừng khiến tôi phải lo lắng cho chị nữa. - Duy đáp, rồi lại quay người bước đi. Không ai biết cậu đi đâu.




----

Đã 5 ngày trôi qua, My ở bệnh viện. Cô bé đã phát chán cái mùi ghê tởm của bệnh viện rồi. đêm nào cũng ngủ không ngon. Nhưng đã 5 ngày Duy không đến thăm cô, kể từ buổi tối hôm đó.

.

Cũng may, Diệp Thảo ngày nào cũng đến chơi với cô. Giúp cô đỡ chán hơn. Không thì ở đây 2 ngày cô trốn viện về nhà mất.

----

9h tối. trên hành lang bệnh viện vắng tanh , bóng dáng một thanh niên sấp xỉ 20 tuổi bước đi nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động. Từng bước chân uyển chuyển bước tới phòng 0428.

.

Vừa bước đến cửa phòng. Chỉ cần đứng ở ngoài thôi, đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của nam lẫn nữ. Cậu biết rõ bên trong không chỉ có My mà còn có Nhật Anh.

Hai người đó đã được chuyển đến cùng một phòng. Và đây cũng chính là lý do, Duy không đến thăm My. Cậu không muốn bị coi là người cản trở hạnh phúc. Cậu khẽ mở một khe hở nhỏ, đủ để nhìn thấy tất cả.

.

Bên trong là hai bệnh nhân, đang chơi một trò chơi rất vui vẻ " Búa, bao, kéo ", ai thua bị nhéo tai.

.

Dường như My thua rất nhiều, mới nhìn đã biết trình tự Búa, búa, kéo, bao, búa....Cô thật ngốc nghếch.

.

Mắc dù thua, nhưng nụ cười trên khuôn mặt luôn hiện hữu. Có vẻ cô rất hạnh phúc khi ở bên Nhật Anh.

- Anh đáng ghét. Sao cứ thẳng mãi vậy? - My phụng phịu

- Tại em ngốc chứ. Chỉ ra theo một thứ tự, thì ai chả thắng em. - Nhật Anh cười đáp

Nói rồi Nhật Anh ôm My vào lòng dỗ dành. My cũng đáp trả, ôm thật chặt Nhật Anh

----

Phía bên ngoài, chàng trai đứng nhìn mà lòng đau như cắt. Khẽ mỉm cười " Tôi có thể yên tâm rồi! Chị hãy chăm sóc tốt cho bản thân của mình nhé ". Cậu lại bước đi, trong đêm tối.

.

Bước chân nhẹ nhàng, nên không ai để ý đến cậu. Không biết cậu rất buồn. Nhưng ông trời không thương cậu, Bất chợt mưa rơi, cậu vẫn đi, đi mãi. Không dừng lại, cũng không tìm chỗ trú mưa.

Mưa rất to, mưa không trút nước. Ngoài đường vắng tanh bóng người, chỉ có xe cộ đi lại trong mưa.

Mưa như vậy, không ai để ý thấy cậu đã khóc, nước mắt mặn chát hòa vào mưa. Đây là lần đầu tiên cậu khóc. Khóc vì một người con gái hơn tuổi.

.

Cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì. Bao lần cậu cố quên đi My, nhưng trái tim ngang bướng không nghe lời. Giá như một lần được hoán đổi cho nhau, thì cô sẽ hiểu được tình cảm của Duy sâu nặng đến mức nào.

.

" Khoảnh khắc đau khổ nhất của con người không phải là chia tay người yêu , mà là Yêu đơn phương"



1 tuần trôi qua, My cuối cùng đã được xuất viện. Cô đợi ngày này lâu lắm rồi

Trước cổng bệnh viện, là ô tô của gia đình. Mẹ cô đang đứng trước xe đợi

- Huyền My! Ta về nhà thôi

- Mẹ! Con có một người cần giới thiệu. - My nói

- Đây là Nhật Anh là người đã cứu con hôm trước

Nhật Anh biết ý, lễ phép chào hỏi:

- Chào cô! Rất vui được gặp cô, cháu là bạn trai của Huyền My - Nhật Anh nở nụ cười tuyệt đẹp, nhưng từ sâu trong đôi mắt là sự thù hận. Nhìn mẹ của My

Mẹ My bất ngờ.

- Đây là bạn trai con sao? Con có bạn trai sao không nói cho mẹ biết?

My không trả lời gì hết, chỉ làm mặt xấu nũng nịu

- Chào cháu! Ta tên là Trịnh Vân Khuê. - Mẹ my đáp

Có vẻ mẹ My có cái nhìn rất tối đối với Nhật Anh. Bà mỉm cười hiền hậu.

- Nếu cháu rảnh! Hãy đến nhà ta dùng bữa. - Bà đôn hậu, thành khẩn mời

- Dạ, vâng. - Duy lễ phép đồng ý,

------

Chiếc xe Toyota Camry dừng lại trước một căn nhà được xây theo kiểu Mỹ. Được bao quanh bởi rất nhiều cây cảnh

.

Bước vào trong, căn nhà được bài trí rất đẹp, Nguy nga. Có sử dụng hệ thống tự động. Trần nhà thạch cao, có lắp thêm đèn chùm. Xung quanh bốn bức tường được treo rất nhiều bức tranh đẹp, q


pacman, rainbows, and roller s