
g? À, em xin lỗi, em quên mất anh đâu có thấy được em, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau từng giây từng phút, nhưng vẫn chưa hề một lần chân chính gặp mặt phải không?... Thần Vũ, lúc trước em từng nghĩ giá như em có một điều ước, em sẽ ước em không còn trong suốt nữa, như vậy anh có thể nhìn thấy hình dáng của em, em và anh sẽ không còn khoảng cách nữa, nhưng lúc này nếu em có một điều ước, em sẽ ước anh khỏe mạnh trở lại, dù em có vĩnh viễn không thể lấy lại hình dáng ban đầu, vĩnh viễn phải sống trong bóng tối, phải rời xa anh, ở một nơi nhìn anh cùng cô gái khác kết hôn hạnh phúc bên nhau em cũng chấp nhận. Em chỉ cần anh được bình an, thế là đủ... Thần Vũ, em còn rất nhiều điều muốn nói với anh, xin anh hãy tỉnh lại...
"Sếp, anh tỉnh rồi?"
Lý Thần Vũ nhíu mi, toàn thân hắn cứng ngắc, vô lực, vùng bụng ẩn ẩn đau. Hắn nhận ra chính mình đang ở trong bệnh viện, bên cạnh là trợ lý Ngô cùng thư ký Lâm biểu tình lo lắng nhìn hắn. Đột nhiên trí nhớ ùa về, tựa như một gáo nước tạt thẳng từ đỉnh đầu xuống, lạnh buốt. Lúc hắn vẫn còn tỉnh táo là khi viên cảnh sát tiến vào phòng bắt giữ Lương Vụ Thủy. Lâm Uyển Nhu đưa nước ấm cho hắn, Lý Thần Vũ uống một ngụm, cau mày nhìn ngoài trời lúc này đang là buổi tối.
"Thư ký Lâm, chuyện gì đã xảy ra?"
"Đêm qua lúc trợ lý Ngô nhận được tin nhắn của anh liền lập tức gọi xe cứu thương cùng cảnh sát đến. Lương Vụ Thủy đang bị tạm giam chờ ngày xét xử nhưng xem ra tội danh của gã đã được xác lập rồi. Anh bị đâm một nhát dao rất sâu nên lúc được đưa đến bệnh viện tình trạng hết sức nguy kịch, phẫu thuật mất hơn mười tiếng đồng hồ. Bởi tác dụng của thuốc mê nên anh đã ngủ thêm khoảng 4, 5 tiếng. Hôm nay đã là thứ bảy."
Tin nhắn kia hẳn là do Dương Quân Nhiên gửi, vậy cậu lúc này đang ở đâu? "Tôi đã biết, đem điện thoại đến cho tôi."
"Sếp, anh mới phẫu thuật, dùng điện thoại lúc này không tốt cho sức khỏe của anh." Trợ lý Ngô nhẹ giọng nhắc nhở.
"Có một chuyện so với tính mạng của tôi còn quan trọng hơn." Lý Thần Vũ nâng tay muốn cầm điện thoại Lâm Uyển Nhu đưa đến nhưng lại vô lực không cầm được.
"Chết tiệt!" Lý Thần Vũ nóng nảy, hắn lúc này rất lo cho Dương Quân Nhiên, đã hơn nửa ngày không biết cậu đang ở đâu.
Lâm Uyển Nhu sợ vết thương của hắn bị ảnh hưởng vội vàng cầm lấy điện thoại.
"Để em, sếp muốn liên lạc với người nào?"
"Cũng được, cô nhắn tin cho người tên Tiểu Nhiên, nói tôi đã tỉnh lại, hỏi em ấy đang ở đâu, lập tức đi tìm tôi." Lý Thần Vũ thở dài.
Lâm Uyển Nhu cùng Ngô Thanh sửng sốt, họ biết rõ Lý Thần Vũ cả ba lẫn mẹ đều đã mất, cũng không thân thiết với họ hàng nào. Vương Lãng và Tô Xảo đang ở bên Mỹ cũng rất lo lắng cho tình hình của hắn nhưng nhanh nhất là sáng mai họ mới có thể đến. Hơn nữa nội dung tin nhắn giống như sếp rất quan tâm người này, có thể là ai đây?
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cứ 2 phút Lý Thần Vũ lại kiểm tra điện thoại 1 lần cho dù kết quả lần nào cũng như nhau, đều không có tin nhắn mới. Liên tục suốt 1 giờ, điện thoại báo pin yếu vẫn không có tin nhắn mới được gửi đến. Lý Thần Vũ quả thực gấp đến sắp điên rồi, hắn hiểu rõ Dương Quân Nhiên, tính tình cậu rất rụt rè, nhút nhát, cho dù thời gian gần đây ở bên cạnh hắn cậu có chút thay đổi, dương quang sáng lạn hơn, nhưng bản tính lâu ngày vẫn sẽ không dễ thay đổi, nhất là khi không có hắn bên cạnh. Hắn rất lo cho cậu, đã gần một ngày, cậu đang ở đâu, có được ăn uống gì không, đêm qua có bị lạnh không, tại sao lại không trả lời tin nhắn của hắn? Vì sao lại không liên lạc được? Là không nhận được, điện thoại hết pin hay không có sóng, hay cậu căn bản không cầm điện thoại? Hoặc là...cậu đã xảy ra chuyện gì?
Càng nghĩ, Lý Thần Vũ càng nóng nảy, hắn chưa bao giờ cảm thấy nôn nóng như thế. Hắn muốn đi tìm cậu, dù biết sẽ cậu không thể thấy bằng mắt thường, dù biết nếu hắn bước ngang qua cũng không thể nghe tiếng cậu. Càng ngày suy nghĩ càng theo hướng tiêu cực, Lý Thần Vũ vén chăn muốn xuống giường. Hắn quyết định phải đi tìm Dương Quân Nhiên, hắn không thể cứ ngồi một chỗ mà chờ đợi được. Hắn sợ...chính mình sẽ phát điên mất.
"Sếp...Không được, vết thương của anh còn chưa ổn định, không thể xuống giường." Trợ lý Ngô vốn đang ngồi gần cửa sổ phòng bệnh, thông qua máy tính xách tay xử lý công việc, thấy Lý Thần Vũ xoay người vén chăn liền vội vàng ngăn hắn lại. "Anh muốn làm gì, tôi giúp anh."
"Không, việc này anh không làm được, mau tránh ra để tôi đi." Lý Thần Vũ đẩy ra cánh tay của Ngô Thanh.
Lâm Uyển Nhu đang ở ngoài cửa cũng vội vã chạy vào, "Sếp, anh làm gì vậy, vết thương sẽ vỡ ra mất."
"2 người tránh ra, tôi muốn ra ngoài, tôi phải tìm cậu ấy." Lý Thần Vũ giãy giụa, vết thương này có là gì chứ, sự bất ổn của tinh thần khi không có Dương Quân Nhiên ở bên còn nghiêm trọng hơn thế nhiều. Vậy nên hắn phải tìm cậu.
"Anh muốn tìm ai, chúng tôi giúp anh tìm còn không được sao?" Lâm Uyển Nhu có chút tức giận, người này thương tích nặng n