
nằm phịch xuống giường, và thở dài…
***Du Du xin nghỉ 2 ngày để về quê có việc gấp. Đáng lẽ được về quê sẽ vui
lắm, vì đó là niềm mong ước của nó bấy lâu nay, nhưng lần này về quê, nó theo yêu cầu của bố mẹ là…đi coi mắt. Nó thấy thật là phiền phức, ở
tuổi này ở quê nó là bắt đầu nghĩ đến chuyện cưới chồng rồi, nó thì
chẳng muốn tí nào. Nhưng nó không thể cãi lời bố mẹ, và đặc biệt anh
chàng này là con của bác trong làng, khá thân với nhà nó, nó không thể
làm bố mẹ khó xử được. Nghe đâu anh ta cũng đi học ở CHu Rung này, cũng
mới về Đum Cha để coi mắt. Du Du nằm thiếp đi một chút, để quên đi quãng đường dài.Thiên Tư ngồi trong phòng ngắm tấm hình để trên bàn, cậu ta đã bỏ tấm hình
vào khung mà Du Du đưa từ lâu rồi, nhưng vì thể diện, cậu ta không muốn
cho nó thấy. Khuôn mặt đầy u buồn, cứ lật lên rồi lại úp tấm hình xuống, như muốn quên đi hết. Nhưng nếu muốn quên đi hết, tại sao lại vẫn giữ
lại tấm hình đó, phải chăng trong lòng cậu ta vẫn còn vương vấn nhiều
điều nữa.
-Sao lại quay về đây làm gì cơ chứ?
Thiên Tứ gục mặt xuống bàn, một lúc lâu sau, cậu ta ra khỏi phòng thì gặp quản gia Pix.
-À, thưa cậu chủ, Du Du xin nghỉ 2 ngày để về quê có việc gấp, cô ấy bảo sẽ tăng giờ các buổi học sau để bù lại.
-Thế cô ta có bảo nhà cô ta có việc gì không?
-Dạ thưa không.
-Tôi biết rồi!
Thiên Tư đi về phòng, tự dưng thấy lòng nôn nao vô cùng, cậu ta đi đi lại lại trong phòng.
-Không biết Đồ nhà quê có chuyện gì mà đi không thèm báo một tiếng, để xem khi nào về đây, sẽ trừng trị cô ta thế nào?Thiên Tư nằm phịch xuống giường, nằm suy tư gì đó, rồi cậu ta mỉm cười, dường như cậu ta đang bày ra những âm mưu, hoặc những trò gì đó để trừng trị
gia sư mình khi cô ấy quay về. Một thái độ khác hẳn so với lúc cậu ta
nhìn vào tấm ảnh. Nhưng rồi cậu ta lại nhăn nhăn cái mặt suy tư: “Không
biết ở quê cô ta xảy ra việc gì nữa?”, “Thôi kệ, việc gì phải lo lắng
cho Đồ Nhà Quê đó! Không bị cô ta bắt làm bài sướng thật!” Trong lòng
Thiên Tư đang có một cảm giác là lạ, mà cậu ta không thể nào biết được,
đó chính là…sự lo lắng.
Du Du rảo bước trên con đường dẫn đến làng của mình. Gió thổi nhẹ nhưng đủ để Du Du cảm nhận được hương thơm của những cây trái trong làng. Nó hít một hơi thật sâu như trở về những ngày thơ ấu còn sống ở đây. Con đường đất đầy cằn cỗi, nhưng rất gần gũi, không như thứ nhựa đường tráng lệ ở Itê chỉ dành cho những người thượng lưu. Nó yêu quê mình lắm, liệu rằng nó có thể trở về nhà được nữa hay không, nếu mùa vụ năm nay thất thu,
thì có khi nó phải làm người làm trong INNO suốt đời. Du Du vào nhà
trong sự mừng vui của mọi người. Nó ôm chầm lấy bố mẹ, niềm vui không tả xiết, vì đây cũng là đi xa nhà lâu như vậy. Anh trai cũng xoa xoa cái
đầu nó, làm nó rất nhớ những ngày 2 anh em cãi nhau, tranh giành nhau
từng chút một. Nhà Du Du trông rất đơn giản, hầu như các phòng đều là 4
bức tường dựng lên, nhưng nó cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì trong
nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.
Hôm nay là thứ 7, tâm trạng cũng không mấy căng thẳng, nó sẽ đi gặp mặt gia đình bên kia, rồi ra sao sau này hẵng tính, có khi nhà bên kia cũng
không thích nó, và từ chối trước thì sao. Con của họ cũng từ Thành phố
về, chắc yêu cầu sẽ cao lắm đây. Không biết giờ này Thiên Tứ đang làm
gì, thường thì những buổi tối rảnh rỗi, cậu ấy sẽ ra sau vườn trò chuyện với nó, và giúp nó giải quyết những bài tập khó ở trường. Nó thay bộ đồ trông có vẻ mới nhất trong tủ đồ, mái tóc cột lại gọn gàng, và theo mẹ
sang gặp mặt nhà người ta.
Gia đình của bác Kame khá giả hơn nhà Du Du, ở trong làng, 2 bác ấy cũng là người rất hòa đồng và tốt bụng. Nhưng con bác được gởi lên thành phố
Chu Rung học từ nhỏ, nên Du Du cũng không biết mặt, thỉnh thoảng có về
chơi, nhưng Du Du không hề biết mặt. Mặc dù nó đã nói với mẹ rằng nó còn quá ít tuổi, với lại chưa chắc nó sẽ sống ở đây được, vì có thể sẽ làm
mãi ở nhà INNO. Nhưng mẹ Du Du bảo đây chỉ là cuộc gặp mặt để giới thiệu 2 đứa với nhau, nếu thấy không hợp thì có thể từ chối. Với lại nhà bên
đó nói nếu tìm hiểu và ưng thuận nhau, nhà họ sẽ trả nợ thay cho chúng
ta. Du Du cũng không dám thêm ý kiến gì, vì mẹ đã nói nó có thể từ chối
nếu thấy không hợp cơ mà.
Du Du chào hỏi lễ phép, nhà bác Kame có vẻ rất hài lòng, vì vốn từ nhỏ, Du Du đã được mọi người trong làng yêu quý. Nó ngồi xuống cái ghế bên cạnh mẹ, thì từ trong nhà một chàng trai bước ra, mà nó đoán đó là Kame Gia
Khánh. Anh chàng điển trai, cao ráo, nhưng trông vô cùng giản dị, nếu
anh ta được “tút” lại vẻ bề ngoài, thì có lẽ chẳng thua gì các hotboy
của A1, và có điều, nếu mà thành một cặp với Du Du…thì tội nghiệp anh
chàng đó quá, Du Du chẳng hợp tí nào. Nó tự nhủ như vậy.
Hai đứa đi dạo trên con đường làng, Du Du chẳng hiểu sao lại không thể thốt lên nào. Nhưng cuối cùng thì Gia Khánh cũng lên tiếng trước để phá vỡ
sự im lặng.
-Ở Chu Rung em học ở trường nào?
-Dạ ở trường Nhất Kim TOYO ạ.
-Thật không, đó là một ngôi trường rất nổi tiếng, phải thật giàu mới vào đó được. Hoặc em phải là một cô bé thật giỏi.
-Em không giỏi gì đâu ạ. Bà c