
ng về sớm tý, em thua suốt từ lúc vào chơi đến giờ đấy.
- Đáng đời, không biết chơi mà còn đua đòi. Ngọc xách đồ đi qua, liếc mắt nhìn nàng, phải cảm ơn anh đấy nhá, anh mà không về là em còn phải quỳ dài dài.
- Xùy, đấy là do em bị lôi kéo chứ em có muốn chơi đâu, không bắt đền anh em nhà anh thì thôi, lại còn đòi ơn. Hạ Dương chống chế.
- Được rồi, đợi đấy, tý anh bóp chân cho. Ngọc vẫn đang loay hoay rửa gì đó trong nhà tắm nói vọng ra.
Cảm động rồi…, Hạ Dương không nói được gì, rụt cổ lè lưỡi, ngồi trên giường quay ngang quay ngửa, vô tình nhìn thấy cái thẻ sinh viên của Thủy treo trên tường.
“Ồ, Lại Thị Thu Thủy, sinh năm 90 à, hơn mình một tuổi mà nhìn trẻ thế”. Kì cục, tên anh cả có 2 chữ, người thứ hai thì có 3 chữ, đến người thứ ba thì lại đặt tên có 4 chữ. Chắc có em nữa thì lại đặt tăng lên, vậy nếu mà 5, 6 em thì đặt thế nào nhỉ?”
Hạ Dương ngồi nghĩ bâng quơ rồi tự mình cười.
- Cười cái gì thế?
- Bỏ cái kiểu cốc đầu em đi. Hạ Dương phồng má, đến cái tật xấu này cũng giống anh trai nàng thế.
- Ai bảo nhìn em đến ngốc, đâu, đưa chân đây xem nào.
Nói rồi Ngọc liền ngồi xuống giường, vắt hai chân của nàng lên đùi mình rất tự nhiên:
- Đúng là tiểu thư dởm, mới có thế đã không chịu được. Cằn nhằn như vậy thôi chứ anh vẫn xoa bóp chân cho nàng.
- Thôi, không cần, Hạ Dương dùng dằng đặt chân xuống, ghé miệng thì thầm, em anh nhìn kìa.
- Kệ chứ, hai đứa kia, tập trung làm việc đi, nhìn cái gì mà nhìn.
????
“Bó tay” không phản được Ngọc, Hạ Dương đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Hai người kia cũng lạ thật, anh ấy mới nói thế mà đã lủi mất tăm.
Bữa cơm nhanh chóng được dọn ra, Hạ Dương không hợp khẩu vị lắm nên ăn không nhiều, nhanh chóng xin phép cáo lui, lủi sang phòng bên cạnh bật lap chơi pikachu.
- Anh tưởng em bị làm sao, ai dè chạy sang đây chơi điện tử à? Ngọc đến ngồi cạnh nàng nói.
- Ừ, anh ăn xong rồi à? Đợi tý em sang dọn, chơi nốt ván này.
- Gớm, cái Thủy nó dọn rồi, con gái gì mà…
- Mà sao? Hạ Dương vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, tay kích chuột liên tục.
- Biết thằng Duy nó nói gì không?
Vừa kịp lúc kết thúc một hiệp để lên level, nàng dừng tay ngẩng đầu nhìn anh:
- Nói gì? Chê gì em hở?
- Không chê, nó nói, anh ạ, như thế này làm sao làm chị dâu em được.
- Ọe, khiếp, thế mà còn nói không chê? May quá, chắc gì em đã làm chị dâu anh ý đâu mà. Hihi, sao lại nói em thế nhỉ? Tệ quá à?
- Chẳng vậy, người ta ăn còn chưa xong mà đã đứng dậy tót đi, ăn thì không nói gì, cạy răng chẳng được tiếng nào.
- Hì, thì em không thích nói chuyện khi đang ăn mà, với lại chẳng biết chuyện gì để nói.
- Em không ăn được trai à?
- Ừ, tanh quá. Sao anh biết.
- Nãy thấy em nhè ra còn gì. Cũng không ăn rau thơm à?
- Ừ, mắt anh tinh nhỉ? Hạ Dương hỏi mắt vẫn không rời máy tính, trong đầu nghĩ anh thật quan tâm mình lắm, liếc một cái đã biết thói quen của mình rồi.
- Trông vậy mà kén ăn nhỉ?
- Hihi, còn nhiều thứ anh chưa biết lắm, từ từ nghiên cứu sau nhá.
Hạ Dương cười cười, nàng không muốn nói cho anh biết, thật ra Như Phong cũng không hề biết nàng không ăn rau thơm, hay hành các loại. Trong lòng nàng đã có chút rung rinh, cách mà anh yêu nàng không giống với Như Phong.
Vốn dĩ Hạ Dương còn định gạ gẫm Ngọc đấu pikachu, nhưng bạn của Thủy và Duy đã đến gọi cửa, vậy nên nàng đành phải tiếc nuối gập laptop, cùng mọi người đi hát karaoke.
Lúc này, ngồi “tự kỉ” một mình một góc trong phòng hát, Hạ Dương thầm đúc rút thêm một điểm chung giữa 2 người Như Phong và Lại Ngọc: Hát hay.
Giọng Ngọc khi vào mic nghe rất đặc biệt, anh hát những bài của Đàm Vĩnh Hưng rất hợp, ngay câu đầu tiên anh hát đã khiến Hạ Dương ngạc nhiên.
Không chỉ riêng Ngọc, Duy và Thủy hát cũng rất được, mấy người bạn của họ hát cũng hay, bị lạc giữa “bầy quái vật karaoke” này, Hạ Dương tủi thân không dám chọn bài chứ nói gì đến cầm mic.
Vì thế mà mặc kệ sự thúc giục của mọi người, thậm chí Ngọc đã dúi hắn micro vào tay, Hạ Dương sống chết cũng không hát, cặm cụi ngồi một góc làm “chiến sĩ diệt mồi” và an phận làm thính giả “ca nhạc theo yêu cầu”.
Để làm sôi nổi không khí, cả hội 7, 8 người đều nâng cốc, kỉ niệm “Ngày đầu tiên được gặp mặt người yêu anh Ngọc”, Hạ Dương nàng muốn chối cũng không được, bất đắc dĩ phải uống mấy ngụm Bia Hà Nội.
Nàng vốn ý thức rất rõ rằng mình không có khả năng uống thứ này, vì thế bao nhiêu người ra mời nàng đều đẩy lại cho Ngọc uống hộ. Kể cũng lạ, Ngọc uống nhiều vậy mà không hề hấn gì, cứ thấy đi ra vệ sinh rồi lại vào ngồi uống rất vô tư, đúng là dạ dày rỗng, cả lít rượu còn chẳng say thì mấy chai bia nhằm nhò gì.
Hạ Dương thầm đánh giá cao tửu lượng của Ngọc, lại rút ra một điểm chung nữa giữa 2 người đàn ông yêu nàng: Sâu rượu.
Thấy