
âm cướp đi mất người hắn
yêu thương. Tại sao? Tại sao chứ?
Bố mẹ hai bên cùng Thiên lặng lẽ đứng nhìn bóng dánh cô độc mong manh của hắn mà đau xót khôn nguôi. Có lẽ, ông trời đã quá ghen tị với hạnh
phúc của hai đứa nó nên đã cướp nó đi chăng? Thực quá độc ác rồi. Còn gì đau lòng hơn khi kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh?
Hắn đứng lặng một hồi lâu rồi mới chậm rãi mở nắp bình trắng trên tay kia ra. Hắn bốc từng nắm, từng nắm một tro cốt của nó xuống dòng sông.
Từng hạt tro bay theo gió rơi xuống mặt sông rồi bị những xoáy nước cuốn đi, cũng giống như nó bị số mệnh cuốn đi thật xa khỏi cuộc đời hắn. Mắt hắn ráo hoảnh. Khi quá đau thương thì nước mắt cũng sẽ biến mất. Cuộc
đời này vợ hắn chỉ có thể là nó. Nó đã đi trước vậy thì hắn sẽ chờ ngày
được đi đoàn tụ với nó, dù có thành ma cũng an lòng…
“Trời đất không dung tình
Tứ thưở bướm yêu hoa
Tình này còn lại mãi
Kiếp kiếp không lìa xa”
…..Đảo Jeju, Hàn Quốc….
Chanyeol đi dạo dọc theo bờ biển dưới cái nắng cuối ngày. Hình ảnh
một chàng trai cao, gầy, mặc quần jean xanh cùng áo phông trắng thật đơn giản vậy mà làm cho bờ biển vắng vẻ kia trở nên đẹp lạ lùng. Đây có lẽ
là những giờ phút thảnh thơi hiếm hoi của anh. Đã bao lâu rồi anh cũng
không còn nhớ là mình được đi nghỉ. Ngày anh còn bé, bố mẹ rất nhiều lần hứa đưa anh đi chơi nhưng chẳng lần nào họ làm được. Bố anh lúc nào
cũng bệnh nhân, cũng đồ án, lúc nào cũng blouse trắng trong bệnh viện
ngột ngạt. Mẹ anh cũng blouse trắng ở riết trong căn phòng với đủ thứ
hóa chất xanh đỏ cùng đống ống nghiệm thủy tinh đủ loại. Anh lớn hơn một chút, được đi học, trường tổ chức đi chơi xa thì bố mẹ không cho phép,
sợ anh bị thương, sợ anh bị bệnh. Họ cứ mãi bảo bọc anh như vậy. Anh
ngột ngạt, anh sợ kiểu thương yêu đó nhưng anh không trốn tránh. Ít ra,
họ còn có một chút gì quan tâm đến anh. Ngày anh thi đại học, anh cũng
thi Y như bố mẹ mong muốn với thành tích cao. Họ không khen anh, không
thấy tự hào về anh như bố mẹ của người khác, họ coi đó là điều hiển
nhiên. Anh cũng không buồn, vì anh biết cuộc đời anh vốn vậy, tẻ nhạt,
chỉ là những nốt trầm buồn khổ trong bản nhạc vui tươi của cuộc đời. Có
lẽ nếu Baekhuyn – bạn nối khố của anh mà không kéo anh đi đến biệt thự
riêng của cậu ta ở đây có lẽ bây giờ anh vẫn đang vùi đầu vào đống bệnh
án cao ngất kia rồi. Ở cái tuổi 24 của anh, người ta vẫn đang lao đầu
vào để thực hiện ước mơ, cogn anh sao? Anh không có ước mơ. Đơn giản vậy thôi.
Ngẩng đầu lên ngắm quanh cảnh xung quanh, hít một hơi thật thư thái,
anh đang định quay người rời khỏi thì lại nhìn thấy phía xa kia có một
chấm đen. Tò mò, anh đi chậm chạp về phía đấy.
Một người phụ nữ nằm sấp sóng xoài trên bãi cát, không biết là còn
sống hay đã chết. Anh ngồi xuống lật cơ thể cô người phụ nữ lại. Trước
mặt anh là một cô gái còn khá trẻ, chắc chỉ tầm 20 – 21 tuổi, khuôn mặt
bị ngâm nước nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền. Đưa ngón tay lại gần mũi người
con gái. May quá. Cô ấy vẫn còn thở, còn thở là còn có thể cứu. Không
nghĩ ngợi thêm gì nữa, Chanyeol lập tức bế bổng người con gái chạy về
phía trạm xá của dân trên đảo cách đó không xa. Đưa cô gái vào làm một
vài thao tác sơ cấp cứu đơn giản, anh chụp cho cô ấy chiếc mặt nạ dưỡng
khí. Tình hình đã có vẻ khá hơn. Anh lấy khăn sạch lau sơ qua cát cùng
vệt bẩn ở chân tay cho người đang hôn mê kia. Lau xong anh mới phát hiện ra trên người cô ấy có một vài vết thương khá nặng. Với trang thiết bị ở đây e rằng không thể đảm bảo được sự sống cho cô ấy, phải về Seoul ngay mới kịp. Nghĩ là làm, Chanyeol rút điện thoại gọi cho Baekhuyn.
- Baekhuyn à? Giúp tớ chuẩn bị thuyền đi. Chúng ta phải về Seoul gấp.
- Sao vậy? Khó khăn lắm mới kéo được cậu đi nghỉ mà bây giờ đã đòi về là sao?
- Tôi không có thời gian để nói rõ cho cậu. Mau chuyển bị thuyền đi. Lên thuyền rồi vừa đi vừa nói.
- Cậu thật là…. Thôi được, tớ ra ngoài bờ biển chờ cậu.
- Cảm ơn cậu nhé.
Baekhuyn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Bình thường lúc nào
Chanyeol cũng rất điềm tĩnh, không bao giờ thấy cậu ta biểu hiện bất kì
cảm xúc gì. Có lẽ phải có chuyện gì gấp lắm cậu ta mới vội vã như vậy.
Gom đại đống hành lí, Baekhuyn khó cửa căn biệt thự, vội vã ra phi
thuyền riêng neo ngoài bờ biển đợi Chanyeol.
Trong khi đó, Chanyeol đang mau chóng lấy một vài thứ thuốc cho vào
túi cài ngang thắt lưng. Khoác lấy bình dưỡng khí rồi bế bổng cô gái
lên, nằng tốc độ nhanh nhất ra địa điểm Baekhuyn đang chờ. Tuy nhiên,
việc di chuyển khá khó khăn bởi những thứ trên người anh thực nặng.
Chanyeol bước từng bước vững chắc mà đi tới. Ohải mất tới 15p Chanyeol
mới ra được chỗ hẹn, Baekhuyn ở trên phi thuyền thấy bạn chật vật như
vậy vội nhảy lên đỡ lấy bình dưỡng khí.
- Cô ta là ai vậy?_Baekhuyn thắc mắc.
- Tớ phát hiện ra cô ấy trên bờ biển. Mặc dù đã cấp cứu nhưng sức
khỏe cô gái này rất yếu. Ở đây không đủ trang thiết bị nên tớ phải đem
về Seoul.
- Được rồi