XtGem Forum catalog
Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau

Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326440

Bình chọn: 8.00/10/644 lượt.

ông có gia đình. 10 ngày ở đây toàn do anh chăm sóc tôi.

- Tôi biết. Có lẽ cô chỉ là khách du lịch.

- Tôi thực không nhớ gì cả.

- Không sao đâu. Rồi sẽ nhớ ra thôi. Hay bây giờ thế này, tạm thời cô cứ về nhà tôi rồi khi nào nhớ ra cô lại về với gia đình.

- Như thế sẽ rất phiền anh.

- Không sao. Nhà tôi rất rộng mà lại chỉ có mình tôi ở. Nếu cô thấy
ngại thì cứ ở nhà dọn dẹp rồi nấu cơm cho tôi coi như trả công cũng
được.

- Anh không sợ tôi sẽ vơ vét sạch nhà anh sao?

- Tôi tin cô không phải người như vậy._Chanyeol nở một nụ cười tỏa nắng.

“Bips”

Bộ đàm trong túi áo blouse của Chanyeol vang lên, anh đứng dậy nói với nó:

- Bây giờ tôi phải đi rồi. Gặp cô sau nhé.

- Tạm biệt anh.

Chanyeol lại chạy đi. Công việc của anh lúc nào cũng dồn dập khiến
anh thực sự mệt mỏi, lúc nào cũng luôn tay luôn chân vậy mà không hiểu
sao bố anh vẫn có thể chịu đựng được tới bây giờ. Thật khâm phục ông
quá.

Nó ngồi trên giường nhìn bóng người cao gầy kia đi khuất. Thực sự anh ta rất tốt. Sẵn sàng giúp đỡ nó mặc dù chẳng biết nó là ai. Nó thấy
sống mũi mình cay cay.

Hít một hơi dài, nó đứng dậy, khoác thêm áo rồi ra ngoài đi dạo.
Khuôn viên bệnh viện mùa thu đầy ắp lá vàng, lá trải thành từng thảm,
từng thảm xa tít tắp. Ở đây cũng có nhiều người đang tản bộ như nó.
Không khí thực yên bình.

Chanyeol đang ở trong văn phòng tranh thủ đọc bệnh án, người thấy mỏi nên anh đứng dậy, lại phía bàn uống nước pha cho mình cốc cafe rồi đi
tới khung cửa sổ hướng về phía vườn hoa bệnh viện. Anh thích khung cảnh
này, nắng vàng trải dài, lá vàng đang rụng rơi khiến anh cảm thấy thư
thái hơn. Có lẽ anh hơi khác người chăng? Nhấp một ngụm cafe , vị thơm
của cafe quyện với sữa thơm lừng ấm áp, anh đưa mắt nhìn ra xa rồi không tự chủ dừng mắt nhìn cái bóng dáng đang đi dọc trên con đường lát gạch
trắng ở vườn hoa. Cái bóng dáng cô đọc, mỏng manh thực khiến cho người
ta muốn ôm vào lòng mà bảo vệ. Anh thấy thương cô gái đó nhưng đó có
phải sự thương cảm bình thường không thì anh không rõ. Nếu thấy cô cười
anh cũng sẽ vui mà cười theo, nếu thấy cô trầm tư ngồi một mình thất
thần anh cũng sẽ thấy lòng mình nhộn nhạo. Cảm giác đó….rất khó nói.

“Bíp”

Tiếng bộ đàm vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chanyeol. Anh cầm bộ đàm lên, bấm nghe:

- Chanyeol nghe.

-…

- Tôi tới ngay.

Nhấp thêm một ngụm cafe rồi anh mới luyến tiếc rời mắt khỏi bóng dáng kia mà quay người ra ngoài.

….

Ngày hôm sau, nó chính thức được xuất viện, Chanyeol cũng được nghỉ.
Anh vào đón nó. Đưa cho nó bộ quần áo, bảo nó vào thay còn anh thu dọn
một chút. Nó nhận lấy vào trong thay đồ rồi ra ngoài đã thấy Chanyeol
dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi.

- Chúng ta về nhà thôi._Chanyeol nở một nụ cười.

- Đành mặt dày làm phiền anh vậy._nó cũng cười lại.

Hai người sóng vai nhau ra ngoài, lên xe Chanyeol rồi rời khỏi bệnh
viện. Đi khoảng 15p, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một ngôi nhà,
Chanyeol quay sang nói với nó:

- Tới nơi rồi.

Nó gật đầu rồi mở cửa xe ra ngoài. Nhìn ngôi nhà trước mặt, nó không khỏi cảm thán thốt lên một câu:

- Nhà đẹp quá!

Chanyeol không nói gì chỉ cười. Căn nhà này được mua bằng tiền lương
anh tích cóp được. Mặc dù ở nhà này hay nhà bố mẹ cũng không khác nhau
nhưng anh vẫn thích có một nơi cho riêng mình nên đã bất chấp sự ngăn
cản củ

a bố mẹ mà mua nó. Căn nhà chỉ là nhà hai tầng đơn giản, bên ngoài được
sơn màu trắng. Bên cạnh được trồng một dây thường xuân xanh biếc vấn vít trên tường. Hàng rào cao tầm 1mét được làm bằng gỗ sơn màu trắng. Trong sân có một cây rẻ quạt vàng ươm đang rụng lá, dưới gốc cây là một chiếc xích đu sơn trắng. Trông khá đìu hiu.

- Đi vào nhà thôi.

Anh nhấn “bíp” một cái bật hệ thống bảo vệ của xe rồi tiến tới cầm
tay nó dắt vào nhà. Bên trong được trang trí nội thất rất trang nhã,
tinh tế với màu chủ đạo là trắng đen.

- Vì công việc của tôi hơi bận nên ít khi về nhà nên nhà hơi bừa bộn tí. Cô thông cảm nhé!

- Tôi thấy rất gọn gàng mà. Bài trí cũng đẹp nữa.

- Tôi trang trí linh tinh vậy ý mà.

- Anh thật giỏi._nó giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen.

Chanyeol chỉ cười không đáp. Nó thật dễ thương. Như nhớ ra điều gì anh quay lại nói với nó:

- Cô có lẽ cần một cái tên chứ nhỉ?

- Ừ. Cũng đúng. Người nào mà chả có tên.

- Vậy gọi cô là Yuri nhé.

- Được đó. Tên rất hay.

- Anh chắc nhiều tuổi hơn Yuri nên em có thể gọi là anh, cứ tôi với cô mãi nghe buồn cười lắm.

- Vâng. Em biết rồi anh Chanyeol._nó cười tươi.

- Bây giờ có lẽ chúng ta phải đi shopping một chuyến. Yuri cần thêm quần áo. Với lại tủ lạnh nhà anh trống trơn rồi.

- Vâng. Chúng ta đi.

Hai người cùng nhau tới siêu thị mua sắm. Chanyeol mua tgêm quần áo
cho nó rồi mua cả một bộ chăn gối mới cho