Insane
Nàng Công Chúa Băng Giá

Nàng Công Chúa Băng Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324011

Bình chọn: 10.00/10/401 lượt.

cười chế diễu

_Như vậy còn chưa chắc, nhưng bất quá, tôi sẽ cho bà gặp hai người, một người bà có quen- Anh cười lạnh lẽo

_Ngươi nói vậy là có ý gì?- bà Ngân thoáng khó hiểu

Không điếm xỉa đến thái độ của bà Ngân, Anh quay lại nói:

_Mẹ và anh lên đi

Vừa dứt lời cánh cửa một lần nữa mở ra chỉ thấy hai con người bước vào sắc mặt bà Ngân khẽ biến

_Mày…..mày….- bà Ngân ấp úng

_Nhìn thấy con mẹ không vui sao?- bà Quỳnh- mẹ Anh cười khẽ

_Không thể nào, mày không thể….- bà Ngân chưa nói hết câu thì bà Quỳnh đã cắt ngang

_Tôi không thể còn sống chứ gì?- bà Quỳnh đột nhiên lạnh lùng ngữ khí lãnh đạm

_Có thật là em không….Quỳnh- ông Phong- ba ruột Anh từ trong góc
khuất đi ra không nén nổi kích động, nhìn thật sâu vào người mà hằng đêm ông đều mơ thấy rồi đều tuyệt vọng để quên đi, người con gái ấy vẫn
như xưa như thuở mới ban đầu

_Phải, là em- bà Quỳnh không nén nổi xúc động mà trên gương xinh đẹp đã lăn dài nước mắt

Ông Phong muốn bước đến nhưng bị tiếng nói đầy bi thương của bà Quỳnh ngăn lại:

_Anh đừng có qua đây, em và anh đã là không thể nào, anh đừng gieo
cho em hi vọng, anh đã có vợ chúng ta, kiếp này đã không thể ở bên nhau

_Anh…anh……em nghe anh giải thích anh thật sự không có- ông Phong gấp gáp muốn giải thích

_Các ngươi sướt mướt đủ chưa- bà Ngân cười độc ác

_Mẹ? Mẹ sao lại ở đây mọi chuyện là sao?- ông Phong tỏ vẻ khó hiểu

_Bà ta không phải mẹ ông, mẹ ông đã chết 17 năm trước rồi, bà ta chỉ là một Tà Linh mượn xác thôi- Thiên Minh cười khẩy

_ Sao? Tà Linh?- ông Phong càng mù mờ hơn khi nghe cậu thanh niên xa lạ nhưng lại có cảm giác quen thuộc nói về mẹ mình

_Dù sao cũng bị các ngươi nhận ra, ta đây còn giấu diếm làm gì nữa?
dù sao các ngươi cũng không thể sống mà khỏi đây, thôi thì ta nói cho
các ngươi biết để khi chết các ngươi cũng nhắm mắt- bà Ngân nghênh mặt,
cười quỷ dị, bản chất của một tà linh đã biểu lộ rõ ràng

_Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, cái gì không thể sống rời khỏi đây?- ông Phong như chết sững

_Đừng có gọi ta là mẹ, mẹ ngươi đã chết cách đây 17 năm rồi, ta chỉ
mượn xác của bà ta trú tạm thôi, vợ ngươi là một pháp sư nhưng vì linh
lực suy yếu mà rất khó khăn để nhận ra ta, nhưng ta thật không ngờ nó cư nhiên biết ta không phải mẹ ruột ngươi, ta đành phải khử nó để trừ mối
họa, nhưng số nó cũng thật lớn đại nạn không chết bây giờ còn về đây
vạch mặt ta, hừ- bà Ngân hừ lạnh

_Cái gì?- ông Phong vẫn còn trong trạng thái hóa đá

_Nói thật cho các ngươi biết luôn, 17 năm trước là ta sai người đem
vợ ngươi đến căn nhà hoang đó để thiêu sống, còn về chuyện Huỳnh Ánh My
cũng là ta sai người chuốt ngươi say rồi cởi đồ để cho nằm chung với nó, lừa ngươi nói nó có thai bắt ngươi cưới nó thôi, aiiiiiiii mà cũng
không thể trách ta nha, cũng tại nó có tà tâm, ham vinh hoa phú quý,
cuộc sống của đại phu nhân nên ta có cơ hội khống chế nó.- bà Ngân vẻ
mặt ngu ngơ mà cảm thán

_Bà nói vậy là bao nhiêu năm qua bà và cô ta lừa gạt tôi sao?, còn
con Tuyết cũng nói thật cho bà biết, tôi đã biết nó không phải con ruột
của tôi sau hai tháng cưới Ánh My về rồi, chỉ là tôi nghĩ bà là mẹ của
tôi , người thân duy nhất của tôi nên không vạch trần bà, với lại lúc đó tôi tưởng Quỳnh đã chết nên tôi cũng không muốn truy cứu nữa- ông Phong lạnh lùng gằn từng tiếng

_Các ngươi thấy đó, bây giờ các ngươi biết được tất cả sự thật của
ta rồi, các ngươi kêu ta làm sao cho các ngươi sống mà rời khỏi đây ?-
bà Ngân cười lạnh vỗ tay hai cái, căn phòng duy nhất mở ra, tụi hắn,
Mai và Lan như cái xác không hồn đến đứng cạnh bên bà Ngân cung kính

_Ngươi……- Anh nói không ra lời chỉ nhìn chằm chằm vào năm người bạn
của mình và dường như rất hả hê với thái độ của Anh bà Ngân cười lớn,
tiếng cười vang vọng trong không gian vô cùng quỷ dị

_Sao hả không ngờ chứ gì? Ha ha ha……

Khác với thái độ đó của bà Ngân, Anh chỉ là vô cùng trầm mặc rồi một nhếch mép hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp

_Anh nghe bà ta nói gì chưa, tất cả mọi người sẵn sàng, bắt bà ta lại- Anh nói không nhanh không chậm

Khi bà Ngân còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì đột nhiên….năm con người vài phút trước như còn bị bà điều khiển giờ đây đã bao vây xung
quanh bà theo hình Ngũ giác và

_Nhẫn thuật, ninjza, thiết lập kết giới- năm người đồng thanh, từ cơ
thể mỗi người lóe lên một ánh hào quang nhanh chóng bao lấy bà Ngân sau
đó buông tay ra đi về phía Anh, để lại phía sau tiếng hét thảm thiết của bà Ngân, có không thể tin, cũng có không cam lòng

_Không, các ngươi không có bản lĩnh đó, các ngươi đã làm gì ta, mau
thả ta ra………..- bởi vì quá rối loạn mà bà Ngân nói năng lộn xộn

_Anh mau làm đi- Anh nhìn Thiên Minh cười lạnh

_Được, thưa đại tiểu thư của tôi- Thiên Minh cười khẽ lấy ra một cây
sáo đưa lên môi thổi, không để ý đến mặt Quân vì câu nói vô tình của
mình mà trầm xuống, đen đi