
nói nãy giờ?- Huy lo lắng
_Không sao, phòng này đã bày kết giới nên hắn không thể nghe gì để báo lại với bà ta đâu- Anh
_Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?- Lan hỏi
_Chúng ta sẽ…………..- Anh nói vắn tắt
_OK, chứ- Anh
_Được, cứ vậy đi- năm người đồng thanh
Chuyện gì sẽ đến đây…
Phòng ăn, biệt thự Happy
_Ăn cơm thôi mọi người- Lan cười gượng, thử hỏi, biết trong đó có thứ gì thì còn ai có thể vui vẻ mà nuốt nó xuống không. Lan cũng sợ mình
không khống chế được bản thân thì……
_Ừ, ăn cơm thôi- Kiên cũng ậm ừ
_Anh đâu, cậu ấy không xuống ăn à- Mai giả vờ hỏi
_Lát nữa em ấy xuống, chúng ta ăn thôi- Quân là người bình tĩnh và giỏi đóng kịch nhất lúc này
——————-
Ngoài kia, trên một tán cây to, cái bóng đen nhấn một dãy số và..
_Mọi chuyện thế nào- giọng nói ồm ồm, già nua truyền đến
_Thưa chủ nhân, mọi chuyện như ta dự đoán, năm đứa nhóc kia đã ăn
những thứ đó, chỉ có con nhoc tên Anh là chưa ăn, nghe chúng nói lát nữa nó mới xuống- cái bóng lãnh cảm nói
_Ồ! Vậy sao? Chúng tưởng mình là ai, có tí bản lĩnh cũng muốn đấu với ta, ha ha ha- chất giọng già nua cười độc ác
_Chủ nhân, vậy bước tiếp theo…- cái bóng ngập ngừng
_Trước tiên ngươi đem năm đứa nhóc đó đi, chúng sẽ có ít cho ta, còn
con bé đó ta muốn chơi với nó từ từ, chắc sẽ thú vị lắm đây- một giọng
cười khả ố truyền vào điện thoại làm người ta rờn rợn
_Vâng, thưa chủ nhân- cái bóng vừa nói xong thì đầu dây bên kia cũng vang lên những tiếng tút dài, báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc
————————–
Phòng ăn của biệt thự Happy giờ đã không còn tiếng cười nói nữa , mà
trên bàn mọi người( Chỉ tụi hắn, Mai và Lan) ngất xỉu nằm la liệt, như
nủ một giấc ngủ thật sâu, thật lâu, cũng có thể là mãi mãi.
Cái bóng đen tiếng vào, nhép miệng như niệm một câu chú nào đó. Cái
bóng và mọi người biến mất …không một dấu tích nào, chỉ vương vấn trong
không khí mùi của một con người bị mất đi một nửa linh hồn
Lúc Anh đi xuống đã chẳng còn lại gì, ngoài những món ăn chưa dọn dẹp, cũng đủ hiểu truyện gì đã xảy ra
_Hành động nhanh thật- Anh cười nhếch mép
Điện thoại rung…..
_ A Lô – Anh lạnh lùng
_Chào cô cháu gái của ta- kèm theo là giọng cười sang sảng của bà Ngân- cũng là người Anh gọi là bà nội
_Ngươi muốn gì?- Anh vẫn lạnh lùng, lãnh đạm
_Làm gì mà căn thẳng vậy, cháu gái của ta? Bạn của con bị bệnh, ta chỉ giúp chữa trị thôi mà- bà Ngân làm ra vẻ ngây thơ
_Thật ra bà đã làm gì bạn tôi?- Anh tăng cao âm lượng
_Con muốn biết vậy sao? Vậy tối nay đến nhà hoang đường XX con sẽ biết thôi mà- nói rồi bà Ngân cúp máy
_Thật ngu ngốc- Anh lãnh đạm cười, lấy di động ra nhấn số gọi một số
máy lạ…không biết nói những gì mà hàn khí trong người Anh như càng lan
tỏa, đôi mắt tím thật đẹp nhưng cũng ánh lên thù hận cùng nổi bi thương
và vụt qua tia vui sướng. Đầu dây bên kia thì hoàn toàn trái ngược, một
giọng nói trầm ấm nhưng cơ hồ vô cùng kích động và không thể tin, còn có nghi ngờ và đau khổ, bi thương
Lại một cuộc gọi nữa giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên
_Bảo bối, là anh- giọng Thiên Minh trầm trầm rất dễ nghe ( bạn nào không nhớ nhân vật này thì xem lại chương 12 nha)
_Anh đưa mẹ về đi, mọi chuyện sẽ chấm dứt vào tối nay- Anh nói nhè nhẹ
_Được, nhưng liệu…..-Thiên Minh ngập ngừng
_Sẽ không….mẹ sẽ không bị tổn thương thêm một lần nào nữa, em hứa- Anh nói chắc nịch
_Ừm, anh tin em- Thiên Minh khẽ cười, cậu tin vào năng lực của Anh,
từ khi sinh ra Anh đã có một năng lực thần bí chỉ cậu và mẹ biết đó là
mơ trước được tương lai, những gì sắp đến, là họa là phúc Anh đều sẽ mơ
thấy được, nên Anh mới có thể tự tin mà suy tính trước mọi việc để chúng đi vào đúng theo kế hoạch
—————————————
Thời gian trôi đi thật nhanh, ánh trăng cũng nhô quá nữa chiếu xuống
con đường vẳng vẻ một sự tĩnh lặng nhưng vô cùng quỷ dị, phía bên trái
con đường một ngôi nhà kho bị bỏ hoang, rong rêu bám trên bức tường đá
dưới ánh sáng vàng của mặt trăng hắt ra ánh sáng lam mờ đầy cô
tịch…..Một dáng người thanh mảnh nhưng lạnh lùng và hai cái bóng khác
một già một trẻ từ từ tiến vào,……
Tầng thượng của ngôi nhà hoang, năm con người bất tỉnh bị giam vào
căn phòng duy nhất trên tầng thượng, thoạt nhìn cứ tưởng ngủ say, nhưng
ai có biết họ đã tỉnh tự bao giờ, chỉ là chờ đợi một người, một kết
thúc… và một cái bóng già nua ngồi trên chiếc ghế duy nhất ở đó cũng
đang….chờ đợi. Xa xa, trong một góc khuất, bóng một người đàn ông đứng
đó….chờ đợi một sự thật
Két…..âm thanh han gỉ của cánh cửa trên tầng thượng mở ra
_Ồ tới rồi sao, cháu gái- bà Ngân cười quỷ dị
_Bạn tôi đâu? Bà muốn giở trò gì?- Anh lạnh lùng không cảm xúc
_Làm gì mà gấp vậy? không lẽ cháu không biết kể từ hôm nay, cháu sẽ
không còn gặp được ánh mặt trời nữa hay sao?- bà Ngân