
xoay người rời đi, bước đi nặng nề.
Ngụy Minh Minh nhìn chằm chằm hướng người đàn ông kia rời đi, mắt đỏ như chảy máu, lại không chảy ra nước mắt.
Bạch Khả thật sự không còn sức, buông tay ra. Ngụy Minh Minh lập tức như người không xương ngã ngồi trên mặt đất, không khóc cũng không nói.
“Chị Minh Minh,” Bạch Khả dùng sức lay cô nói, “Chị Minh Minh chị hãy khóc đi.”
“Ha ha.” Ngụy Minh Minh không khóc ngược lại còn cười, nụ cười làm Bạch Khả sợ hãi. “Anh ấy sống hơn ba mươi năm, cuối cùng lại chết trên chiến trường, ha ha, truy phong như một người Mỹ, thật nực cười, mẹ kiếp đúng là hiếm thấy!”
“Chị Minh Minh……” Bạch thật giận mình ăn nói vụng về, đến một câu an ủi cũng không nói được.
“Ha ha ha ha……” Ngụy Minh Minh tự nhiên cười to, cười đến thở không nổi, ôm ngực nói, “Em đi đi, đi đi, em đi rồi chị mới khóc được.”
“Thật sao? Em đi.” Trong trí nhớ của Bạch Khả, khóc không được là việc rất thống khổ, cô không thể đánh chị ấy một tát, đành phải đi.
“Đi đi……” Ngụy Minh Minh ôm đầu gối, thanh âm khàn khàn, mờ hồ lộ ra nụ cười lạnh.
Từ căn nhà đi ra, bầu trời vẫn là một màu xanh ngắt, con đường vẫn xa như vậy. Cô nhớ anh đã từng nói: Đất nước này sẽ không vì sự sống chết của những con người bé nhỏ như bọn họ mà thay đổi. Số mệnh vô thường, sẽ không vì bọn họ là nhóm người nhỏ bé mà gia ơn với bọn họ, ngược lại càng hung hăng hơn.
“Bùm!”
Một tiếng nổ.
Bạch Khả đang trầm tư và Đường Nhất Đường ngồi ở bên cửa sổ đồng thời bị làm cho kinh hãi.
Bạch Khả chỉ mơ hồ nhìn thấy ánh lửa, những hòn đá kích cỡ khác nhau văng rải rác bên cạnh cô, đơn giản không đập trúng cô.
Cùng một giây đó, Đường Nhất Đường lao ra khỏi nhà nhìn khắp nơi. Đập vào mắt, đâu đâu cũng là người đang bỏ chạy.
Cô nghĩ đến anh, tiếng nổ kia hình như đến từ phía trước.
Anh đang lo lắng cho cô, cô đã trên đường về nhà rồi.
Bóng ma của sự chết chóc bao phủ bất an. Nhìn đèn màu khắp nơi, giờ phút này lại chói mắt lạ thường. Đám người xô đẩy nhau chạy bốn phía, trên đường toàn là mảnh thủy tinh và tảng đá. Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên trở nên xa lạ, cô không thể phân biệt rõ đường về nhà.
“Bạch Khả! Bạch Khả!” Đường Nhất Đường gọi tên cô hết lần này đến lần khác. Trong lòng thì luôn chất vấn trời xanh, vì sao, vì sao phải đối với anh như vậy, anh chẳng qua là để cô ra ngoài một chuyến, chẳng qua chỉ là đoạn đường hơn mười phút!
Lại đẩy một người có vẻ mặt hoảng hốt ra, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi. Trong khói bụi cuồn cuộn, anh nghe không rõ, cũng không mở mắt ra được. Lần đầu tiên, anh sinh ra hận ý với đất nước này.
Oak Street, giờ phút này đầy rẫy khiếp sợ và hỗn loạn. Trong thời đại luân chuyển, kỷ nguyên hòa bình, một cuộc xung đột hiếm hoi đang xảy ra. Tuy nhiên, sẽ không có ai cổ vũ. Khói đặt thức tỉnh lý trí con người, phát hiện trong những giọt nước mắt của những người đang khóc rống, lý trí chỉ là một thứ khiến người ta bi ai.
Nhưng tất cả đều không can hệ đến cô.
Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ rất dễ lạc đường. Mẹ từng nói với cô, việc duy nhất cô có thể làm chính là đứng đợi ở chỗ cũ.
Cô yên lặng đứng trong dòng người chạy toán loạn khắp nơi, rất bất ngờ. Áo khoác đỏ rực trên người là đặc biệt chuẩn bị cho ngày lễ long trọng. Giờ phút này, lại thành dấu hiệu kiên định của cô. Cô tưởng tượng bản thân mình đang trên điểm cao nhất của một lá cờ đỏ, người cô luôn theo đuổi, đức tin của cô, Đường Nhất Đường của cô, nhất định đang chọc thủng thiên quân vạn mã của quân địch tiến về nơi đây.
Hướng gió thay đổi, trên ngã tư cách đó không xa, sương khói từ từ hướng về nơi đây. Xúc tua của nó đuổi theo đám người chạy tứ tán. Mà cô vẫn lựa chọn đứng thẳng bất động, cho đến khi mắt không thể ngăn những giọt nước mắt.
“Bạch Khả!”
Giọng nói quen thuộc.
Cô biết anh đã đến, nhưng cô không mở mắt ra được.
“Nhất Đường!” Cô lớn tiếng kêu ra.
Đường Nhất Đường láng máng nghe được giọng cô, nhưng lớn hơn chính là tiếng kêu la của đám người.
Người vô gia cư và người đi xe đạp lợi dụng hỗn loạn đập vỡ một cửa hàng gần đó. Người phân biệt chủng tộc cực đoan lùng sục người Trung Đông khắp nơi, dùng vũ lực với bọn họ. Ngay cả người na ná người Trung Đông cũng không tha.
Nhưng những thứ này chẳng chút liên quan gì đến anh, anh hoàn toàn là người ngoài cuộc, thầm nghĩ phải tìm được đồ ngốc đang lạc đường kia, mang theo cô rời đi.
“Em đứng im tại chỗ không nên cử động!” Anh quát to với cô.
Bọn họ cách xa nhau chẳng qua chỉ có mười mét.
“Nhất Đường.” Cô bất an lại gọi tên anh.
Theo hướng âm thanh, một tay anh che mắt, một tay tìm kiếm phía trước.
Khoảng cách được rút ngắn hơn một nửa, anh sẽ tìm được cô.
Lúc này bỗng nhiên có người hô to một tiếng: “Chính phủ đã sụp đổ!” Giọng nói này anh nhớ rõ, là người đàn ông đã diễn thuyết gần nhà thờ vào buổi sá