Snack's 1967
Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327581

Bình chọn: 9.00/10/758 lượt.

ô lại thấy bức bách. Vì sợ anh không thích, cô cứ thế liên tục lén lút ra ngoài đi làm.

“Bạch Khả.” Anh kéo cô lại gần.

Mùi rượu xẹt qua chóp mũi cô.

“Em phải hiểu, em phải hiểu là……” Anh khóa chặt mày, nhất thời không tìm được lời thích hợp để biểu đạt. Chậm rãi phun ra gánh nặng bị đè nén trong ngực, mặc kệ cô có hiểu hay không, anh chỉ có thể nghĩ đến một câu này. Anh nói: “Bạch Khả, cho dù hình thức yêu thay đổi ra sao, nhưng nội dung của nó vẫn giống nhau.”

“Hình thức? Nội dung?”

“Đúng, hình thức và nội dung. Đôi khi anh sẽ nguyền rủa sự ngu ngốc của em, không cho phép em ra ngoài, không cho phép em cái này không cho phép em làm cái kia, nhưng tình yêu của anh đối với em là không thay đổi. Em yêu anh không?” Dưới tình thế cấp bách, anh nói ra điều cấm kỵ của bản thân.

“Em không thương anh!” Bạch Khả đã khôi phục giống như mọi ngày.

Anh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, bất đắc dĩ cười nói: “Không thương sẽ không yêu. Anh cũng không yêu em, đến chết cũng không yêu em.”

“Ha ha.” Bạch Khả cười rộ lên, chỉ đơn thuần bởi vì nụ cười của anh.

Cuối cùng vai được thả lỏng, cô đi đến cạnh bàn đỡ Ngụy Minh Minh dậy. Ngụy Minh Minh xụi lơ, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ mê mệt.

Phía chân trời ửng lên ánh sáng màu xanh, ánh bình minh của lễ Noel đến rất nhanh. Anh với cô, còn có Ngụy Minh Minh đang ở trong mộng đẹp, ba người không nói gì. Trong phòng, đèn màu trên cây thông Noel lúc sáng lúc tối, như là một bản nhạc nào đó, nhưng lại như là có thể phát ra âm thanh.

Bạch Khả đề nghị: “Chúng ta đến nhà thờ đi, hôm nay mọi người sẽ đến nhà thờ để làm lễ Mi-sa.”

“Được, em muốn đi thì anh đi với em.” Đường Nhất Đường đứng dậy đi lấy áo khoác. Lục lọi trong ngăn tủ, anh lấy ra áo bông màu xanh mới mặc vài lần, năm mới nên phải mặc đẹp chút.

Hàng cây ven đường vẫn chưa được trang trí đèn, tuy là sáng sớm, nhưng trên đường đã có rất nhiều người qua lại. Bọn họ hòa trong dòng người đi vào nhà thờ gần đó.

“Phía trước làm sao vậy.” Bạch Khả kiễng mũi chân hướng xa xa nhìn xung quanh.

Một người đàn ông tóc vàng có dáng người nhỏ gầy đứng ở bệ đá bên cạnh nhà thờ diễn thuyết. Rất nhiều người dừng chân đứng chung quanh.

“Xin nghe tôi nói, xin mọi người hãy nghe tôi nói,” Miệng người đàn ông liên tục phả ra sương trắng, “Khi dạ dày mọi người giữ lại gà tây chưa tiêu hóa hết. Khi mọi người mặc quần áo ấm áp đứng ở đây thỉnh cầu Thượng Đế phù hộ, thì hãy nghĩ lại. Ở Trung Đông xa xôi, có bao nhiêu phụ nữ và trẻ em đang sống dưới khói lửa chiến tranh! Mà trên đất nước hùng mạnh nhất thế giới này, chính phủ đã tuyên bố rằng mỗi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Vậy bọn họ đã đối xử với những người nghèo ra sao? Họ lấy tiền thuế của dân để can thiệp vào chính sách của các nước khác. Họ dùng tiền của chúng ta để gây chiến tranh, để giết người. Tôi xin thưa với các vị, chính phủ chỉ dùng tiền của chúng ta để tạo nghiệt, chẳng lẽ chúng ta lại khoanh tay đứng nhìn sao?”

“Anh hà tất phải nói thay bọn họ!” Có người phản đối nói, “Những người da vàng không có văn hóa này, bọn họ không đáng được đối xử như một con người!”

“Đồ chó da trắng này, mày sủa bậy gì hả!” Một người đàn ông to cao có râu quai nón dài tóm người vừa mới mở miệng. Phía sau anh ta còn có vài người đàn ông có thân hình giống vậy.

“Đó là người Trung Đông.” Đường Nhất Đường nói với Bạch Khả bên cạnh.

Đám người bỗng nhiên tụ tập lại, liên tục chửi bới và ẩu đả.

Cục diện hỗn loạn trước mặt không khiến Đường Nhất Đường chần chờ một giây, anh kéo Bạch Khả tránh ra phía cửa, theo cửa hông đi vào nhà thờ. Những cuộc hỗn loạn như vậy anh gặp qua rất nhiều lần. Ở nước Mỹ này, phân biệt chủng tộc giống như tế bào ung thư, chỉ có thể khống chế, không thể trừ tận gốc.

“Anh ta nói rất hay.” Bạch Khả quay đầu nhìn đám đông đang chống đối. Người đàn ông vẫn kiên trì diễn thuyết.

“Ừ, nhưng anh ta nói thì có can hệ gì đến chúng ta,” Đường Nhất Đường khinh thường nói, “Chúng ta là loại người bé nhỏ, đất nước này sẽ không quan tâm chúng ta chết như thế nào. Số phận của đất nước mãi mãi nằm trong tay số ít những kẻ giàu có, cho dù là người da trắng, người da đen, hay là người da vàng.”

“Số ít người?”

“Đúng, ví dụ như Texas, Một chủ sở hữu mỏ quặng nhỏ hoàn toàn có thể một tay che trời ở đó.”

“Một tay che trời?” Bạch Khả giang hai tay lên bầu trời, chuyển động trái phải. Lời nói vốn nghiêm túc chớp mắt đã bị hành động ngây thơ của cô đánh bay.

Đường Nhất Đường cười khẽ, nắm lấy tay cô dẫn cô vào đại sảnh.

Không khí trong phòng rất nghiêm túc, vị linh mục đang nhiệt tình giảng đạo, Rao giảng sự có mặt khắp nơi của Thượng Đế.

Hai người bọn họ không phải giáo đồ Cơ Đốc, chỉ là đến góp thêm náo nhiệt mà thôi. Đường Nhất Đường nghe đến nhàm chán, liền cùng Bạch Khả thảo luận về miếng vải trắng bọc giữa hông của chúa Jesus trên cây thánh