XtGem Forum catalog
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324740

Bình chọn: 7.00/10/474 lượt.

g ta nộp bài thôi!” sau đó vừa kéo vừa đẩy Diệp Trí Viễn ra khỏi
phòng thi.

“Ngốc điểm 0, cậu khó chịu ở đâu?” Vừa ra khỏi phòng thi An Hạ Dao bèn hỏi với vẻ quan tâm.

“Sao cậu lại biết mình khó chịu?” Diệp Trí Viễn thấy bụng cứ quặn lên từng cơn, đau như xé, chân tay đều nhũn cả ra, thân hình mất hết sức
lực sắp không đứng vững đến nơi, vì thế trọng lượng toàn thân hầu như
dồn cả sang người An Hạ Dao, cậu đáp với vẻ yếu ớt.

“Xem chừng cậu bị ốm rồi! Chúng ta tới bệnh viện thôi!” An Hạ Dao cảm thấy không đỡ được thân hình cao lớn của Diệp Trí Viễn, bước chân chệnh choạng.

“Đỡ mình ngồi xuống một chút đã!” Diệp Trí Viễn nghiến răng, cố nén cơn đau, nói.

An Hạ Dao giúp Diệp Trí Viễn ngồi xuống, định đi tìm thầy giáo, nhưng nhìn điệu bộ ấy của Diệp Trí Viễn thì lại không đám đi, vì thế bèn móc
điện thoại ra, gọi đến 120, rồi dùng tay áo của mình không ngừng lau mồ
hôi cho Diệp Trí Viễn với vẻ quan tâm. “Cậu không sao chứ? Rút cục là
khó chịu ở đâu?”

Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn nhợt nhạt như không còn giọt
máu, đến cả nói cũng không còn hơi sức, cậu đưa tay chỉ vào bụng. An Hạ
Dao vội ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên bụng cậu, thận trọng xoa mấy
cái: “Đau bụng à? Trước đây đã đau như thế này bao giờ chưa?”

“Em gái nắn răng, cậu phiền phức quá…” Diệp Trí Viễn đau tới mức mờ
cả mắt, tai chỉ còn nhớ rõ được duy nhất là tiếng khóc của An Hạ Dao:
“Ngốc điểm 0, cậu không được có chuyện gì đấy!”

Cô bé xấu xí, cô bé nạm răng này đúng là dễ khóc!

Khi Diệp Trí Viễn tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau. Khi cảm
giác của các cơ quan vừa trở lại, cậu lập tức nhận ra mùi thuốc sát
trùng nồng nặc. Khẽ chau mày, cậu mở to đôi mắt nhìn lên trần và tường
nhà, toàn thấy một màu trắng toát.

Trong lòng cậu cảm thấy một nổi phiền muộn rất khó tả, trên khuôn mặt của chàng trai mới lớn thoáng hiện lên vẻ buồn rầu không nên có của
những người ở tuổi cậu. Cậu đưa mắt nhìn quanh, An Hạ Dao đang ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, tay cầm một cuốn sách đọc rất chăm chú.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính cửa chiếu lên người cô, khiến toàn
thân cô như được bao bọc trong một vầng ánh sáng màu vàng rực rỡ, toàn
thân cô toát nên vẻ dịu dàng, yên tĩnh, thật khác hẳn với điệu bộ nhe
nanh giơ vuốt lúc đầu.

Ánh mắt của Diệp Trí Viễn dừng lại trên người cô, cô là một người đến một câu cũng không thèm nói khi chưa quen, nhưng một khi đã quen rồi
thì lại líu lo luôn mồm, và mỗi khi đọc sách thì rất yên lặng, khiến
người khác rất khó quen.

Dáng điệu của An Hạ Dao trong khi yên lặng, không cười, không nói
thực ra rất xinh đẹp, có điều đúng là chiếc răng bịt kia đã ảnh hưởng
tới vẻ xinh đẹp của cô, Diệp Trí Viễn thầm thấy tiếc trong lòng!

Dường như An Hạ Dao cũng cảm thấy có đôi mắt rừng rực đang nhìn mình, bất giác ngẩng đầu lên khỏi trang sách, nhìn về phía Diệp Trí Viễn:
“Cậu tỉnh rồi à?”

Hôm qua, khi đưa cậu tới bệnh viện, Diệp Trí Viễn đang trong trạng
thái hôn mê, sau đó, không chỉ có đau bụng mà còn nôn mửa, khiến An Hạ
Dao sợ quá không dám rời đi, đành phải nói dối với gia đình rằng phải
học bù, và liên tục túc trực bên giường của Diệp Trí Viễn. May mà sau
mỗi kỳ thi hàng tháng đều được nghỉ, nên cô cũng không cần phải xin phép nhà trường.

“Có còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không?” An Hạ Dao vội đặt cuốn
sách ở trong tay xuống, đi về phía Diệp Trí Viễn, tiện thể đưa chiếc di
động: “Hãy gọi điện về cho gia đình cậu đi!”

Diệp Trí Viễn khẽ đẩy bàn tay cầm chiếc di động của An Hạ Dao ra, lắc đầu, khẽ mấp máy môi: “Không cần.”

An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn, rồi lại nhìn chiếc di động, bĩu môi
nhưng cũng không ép nữa, mà vội nói về tình hình bệnh tình của Diệp Trí
Viễn cho cậu nghe: “Hôm qua, cậu bị ngộ độc thức ăn, thêm vào đó là bệnh viêm ruột phát tác, dẫn tới bị sốt, cho nên mới khó chịu như thế.”

Diệp Trí Viễn khẽ “ừ” một tiếng, sau đó nhìn An Hạ Dao, cô đang đứng
ngược với luồng ánh sáng, trên khuôn mặt nhỏ hơi tối, đôi mắt đen láy
rất sáng, trông như đốm sao trên trời, cô chống tay vào hông, hỏi Diệp
Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm túc: “Nói đi, hôm qua cậu đã ăn những đồ ăn
linh tinh gì?”

Diệp Trí Viễn lắc đầu yếu ớt: “Mình cũng không biết!”

Khóe môi An Hạ Dao khẽ giật, giận dữ: “Không biết? Hãy liệt kê những
nơi mà cậu đã đi và những thứ mà cậu đã ăn ra, tớ sẽ tra giúp cho cậu!”
Nói xong câu này với vẻ nghiêm túc, cô bước nhanh đến bên giường của
Diệp Trí Viễn, cúi người xuống, đưa tay sờ lên trán cậu: “Đã hết sốt
rồi, để mình đi hỏi bác sỹ xem cậu có còn phải truyền nước nữa không.
Chờ đấy nhé!” Nói xong, lập tức chạy đi.

Diệp Trí Viễn hơi ngẩn người ra, nhìn theo bóng An Hạ Dao, khóe môi
bất giác nở ra, đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng mà chính cậu cũng chưa bao
giờ cảm thấy.

Sau khi từ bệnh viện trở về, mọi thứ dường như lại trở về quỹ đạo,
nhưng cũng dường như mọi thứ bắt đầu trở nên ấm áp và mơ màng.

“Em gái nắn răng, bài tập c