Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326335

Bình chọn: 9.00/10/633 lượt.

n không cầm cự được mà
ôm cô vào lòng để rồi không bao giờ buông ra nữa.

-Anh…_Di vẫn ngơ ngác nhìn anh. Đôi mắt như muốn nói “Xin lỗi…làm anh đau”…

-Tất nhiên phải đau rồi nhóc con!_Anh đưa tay bẹo má cô một cái. Rồi lại đưa tay chạm vào ngực mình xong nhăn nhó.

-Xin… lỗi!..._Cô nấc lên mãi hai từ đó mới thoáng ra khỏi cổ hộng. Nhưng cô đâu biết điều đó càng làm tim anh nhói lên. Đau đến tận xương
tuỷ.

-Biết lỗi là tốt! Lần sau không được như vậy nữa. Anh không muốn
lấy một cô vợ mà trong lòng cô vợ đó lại có hình bóng của một người khác đâu._Anh khoanh tay trước ngực tỏ vẻ không hài lòng.

.

.

.

Trong quán café mang tên “Sắc tím”…Màu của sự chờ đợi và thuỷ
chung, cái màu của nỗi lòng trầm mặc, mang cái vẻ xót xa không thể nói
nên lời. Không gian đắm chìm trong mùi café nồng ấm và cái sắc tím lặng
im…

Tên quán như thế, không gian như thế và con người cũng thế. Họ
đến đây tìm sự bình yên, tìm đến cái trầm mặc tuyệt đẹp giữa cuộc sống
bộn bề này, với bản nhạc buồn của chàng trai mang theo nỗi đau về một
tình yêu không được đáp lại nhưng vì tình yêu mà chàng giành cho cô gái
quá lớn nên…

Ước mong thời gian sẽ quay trở lại

Để anh được nói với em thêm một câu

Rằng ngày mai nếu có gặp lại nhau

Thì em có cần tay anh ôm em thật lâu

Chúc em ngày mai sẽ luôn thật vui

Ở nơi xa ấy có nắng ru tình em

Còn anh sẽ nhớ, nhớ mãi nụ cười ấy

Chờ nghe những lời yêu thương trìu mến

Anh mơ!!! ^_^

Cô và anh ngồi im lặng như vậy, rất lâu nhưng chẳng ai nói thêm câu gì…Nỗi lòng của hai người không biết có đi chung một hương.

Ánh mắt màu café của anh sâu thẳm nhìn cô. Cái dáng người mỏng manh trong chiếc váy màu xanh nước biển, giống như lần đầu tiên anh và cô
quen nhau.

Lần đó, cô cũng mang chiếc váy có màu nhẹ nhàng của biển và những
mảnh xếp ly uống lượn như những làn sóng nhỏ đang vỗ bờ. Và với đôi mắt
to tròn đen láy cô nhìn anh, khi đó anh nhìn thấy trong đó là cả khoảng
trời bình yên đến kì lạ… Giờ đây cho dù cô gái của mười mấy năm trước có đang ngồi trước mắt anh, vẫn chiếc váy màu xanh biển đó, nhưng anh biết chắc rằng đôi mắt mang theo sự bình yên như mấy năm trước không còn
nữa. Đặc biệt là trong lúc này.

-Anh yêu em nhiều đến nỗi có thể đoán được thâm tâm của em đang chất chứa những gì!_Anh tĩnh lặng đưa mắt hướng ra ngoài những khóm hoa giấy bên ngoài cửa sổ. Giọng anh nhẹ như làn gió đến nổi làm cô không nắm
bắt được là anh đang nói với cô hay là đang nói với chính bản thân mình.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt khóc nhiều đến nổi đỏ hoe cả lên. Cô
không nói gì chỉ nhìn anh như thế. Nhìn cái người con trai đang thả nỗi
lòng theo những khóm hoa giấy.

-Em biết không?_Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt anh thoáng qua vẻ lạ
lùng rồi lại trở về với ban đầu. Ngừng lại một lúc anh đưa tay lau đi
giọt nước mắt của cô rồi đặt lại trên bàn nắm chặt và nói.

-Nhiều lúc anh ước rằng. Phải chăng mình đừng hiểu em như thế! Chỉ
cần yêu em là đủ rồi không cần biết trong cái thâm tâm nhỏ bé kia là
những gì…_Anh mỉm cười nhìn cô. Rồi lại tiếp lời.

-Đã có lúc anh ích kỉ. Cho dù biết tình yêu của em giành cho ai, đau khổ vì ai và biết em và cậu ta không phải là chị em họ… anh vẫn tự dặn
lòng là “mình không bao giờ để mất cô ấy thêm một lần nữa”. Anh biết em
có thể bỏ anh ra đi nhưng em không làm vậy và anh vịnh vào đó để kéo em
lại…để anh không mất em thêm một lần nữa…

-…_Cô không nói gì chỉ tròn xoe mắt mang vẻ bất ngờ nhìn anh.

-Từ trước đến giờ anh vẫn xem như không biết chuyện gì và cứ lợi dụng
tình cảm của em như vậy! nhìn lại khoảng thời gian được có em bên cạnh
anh không thấy hối hận gì cả. Nhưng cho đến tận bây giờ anh mới hiểu rõ
cho dù anh có yêu em thế nào đi nữa thì anh không có quyền kéo em lại
bên mình để rồi làm chính em bị thương anh lại cảm thấy hận bản thân
mình.

-Anh?_Bây giờ cô mới lấy lại giọng nói của mình và hỏi anh.

-…

-Sao anh lại biết?_Cô hỏi anh. Chính cô cũng không biết bây giờ
trong tình thế như vậy phải làm như thế nào…Anh tại sao lại tự làm mình
tổn thương đến như vậy.(huuuu…TTT^TTT…Tớ ít đề cập đến Long ca . Nhưng
mờ không ngờ tình cảm của ca ấy lại như thế này)

-…_Anh không nói gì chỉ lặng im nhìn cô. Ánh mắt ấy của cô làm trái tim anh đau. Chính bởi vì ba trước cô với ánh mắt như vậy mà anh đã lợi dụng tình cảm của cô, cố hết sức không buông cô ra.

-Bao giờ?_Cô tức giận hét lên. Không phải vì giận anh lợi dụng tình cảm của anh mà vì giận anh bởi anh đã tự làm bản thân mình tổn thương.

-Mùa hè hai năm trước, chính vào buổi tối khi em chạy khỏi nhà bố
mẹ em!_anh hơi bất ngờ trước phản ứng của cô nhưng sau đó lại bình tĩnh
trả lời.

-Sao anh không nói với em?

-Anh sợ mất em_anh nhìn sâu vào dôi mắt giận dữ của cô mà nói.

-ba năm trước em lợi dụng tình cảm của anh để bám víu anh biết không?_


XtGem Forum catalog