
bé nhỏ vào lòng, cảm giác những giọt nước mắt
ướt đẫm chảy ra xuyên thấm vào lớp áo sơmi anh đang mặc và đâm xuyên vào trái tim của anh. Tổn thương mà cô gấn chịu trong thời gian này quả
thật quá lớn. Chẳng phải lỗi của ai, nên cũng chẳng biết trách ai cả…
-------------------------------
-Cậu ấy đi rồi à?_Nguyên khẽ thở dài hỏi người bên kia điện thoại.
-Vâng!_Son trả lời.
-Vậy các em về tiệm của tôi nhé! Hai người họ đang ở đây!_Nguyên nói
với Son. Rồi lại đưa mắt nhìn hai người đang đứng ôm nhau ngoài sân.
-Vâng!_Son nói xong rồi dập máy.
Nguyên gấp máy lại. Rồi lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Thở dài. Tình
cảnh này làm anh nhớ đến người con gái đó. Cũng đã đi Mĩ được mười mấy
năm…Ra đi chỉ để lại cho anh một chậu ho sứ tím…
-Thật là!_Anh lắc đầu xong tiến về phía đầu phát nhạc. Bấm bài hát muôn thủa của mình…
“Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông khăn em bay hiu
hiu gió lạnh. Hoa sữa thôi rơi tôi yêu em một chiều tan lớp . Đường cổ
Ngư Xưa thầm lặng bước ta về…”
Bây giờ cô đang đứng ở khu vực đăng kí kết hôn của thành
phố. Chẳng biết vì sao bản thân lại bị lôi tuột đến đây khi đang đi làm. Và người con trai đứng bên cạnh nói muốn kí cái giấy kết hôn với cô mặt đang hằm hè đến phát sợ.
-Thật ra thì anh muốn làm gì?_Cô nhăn nhó nhìn Phi.
-Kết hôn!_Phi không nhìn cô chỉ cúi xuống loay hoay viết những thứ cần điền vào giấy đăng ký mà cô nhân viên mới đưa cho.
-Nhưng tại sao lại kết hôn!_Cô có vẻ khó hiểu vì chưa tiêu hoá hết được những hành động của Phi.
-Đánh dấu!_Phi ngẩng đầu lên nhìn cô một cái với ánh mắt trầm lắng , trả lời xong thì liền cúi đầu xuống viết tiếp.
-…_Chẳng hiểu. cô lại một lần ngơ ngác như con ngốc nhìn anh.
…
-Kí đi!_Phi đẩy tờ giấy đến trước mặt Di trong sự chứng kiến của Son và Khánh. Chẳng biết anh đã gọi hai người làm chứng này đến khi nào.
Chỉ biết khi họ tới cô chẳng biết nói gì, bởi vì trên mặt hai người bọn
họ đã khắc chữ: “Chẳng hiểu gì”. Có lẽ không chỉ cô bị cưỡng chế đến đây mà hai người nãy cũng vậy. (~”~…chặc. Độc tài dã man)
-Xin chúc mừng. Bây giờ trên mặt pháp luật hai người đã là vợ
chồng_Người Công chứng nhìn họ mỉm cười. Đưa tay bắt lấy tay Phi. Rồi
lại mỉm cười xong cầm giấy tờ bước đi.
…
Thế là cô đã bị cưỡng hôn.
Mặc dù biết rằng không sớm thì muộn cũng sẽ kí vào tờ giấy đó nhưng
cô không thể tưởng tượng ra là mình kí tờ giấy “bán thân” trong vòng chỉ có 5phút. (=)) “bán thân”…e đem bán ss đấy ạ…)
Sau khi Son và Khánh ra về thì trong phòng khách chỉ còn lại cô và
Phi…không gian yên tĩnh đến kì lạ. Phi thuỷ chung không nói. Chỉ đưa tay vào bọc quần và lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh nước biển và mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn Bạch kim có hạt kim cương đính sáng lấp
lánh, đơn giản nhưng rất hợp thời trang hiện nay. Bên trong góc còn khắc PD nho nhỏ. Chỉ có hai chữ này thôi mà lại khiến trái tim cô đập thình
thịch , bàn tay cứng đờ trong tay anh…
-Không giận anh chứ?_Phi trầm mặc nhìn chiếc nhẫn đang từ từ được anh đeo vào ngón tay áp út trắng nõn mềm mại của cô. Giọng nói mang vẻ chất chứa nhiều tâm trạng lắm.
-Không! Nhưng có chút khó hiểu._Cô nhìn chiếc nhẫn được Phi đeo vào.
Thế là từ đây cô và anh đã là vợ chồng rồi. Điều mà bất kì cô gái nào
cũng mong muốn. Lại còn đánh dấu suốt đời cô sẽ được ở bên cạnh anh, vậy thì có gì mà cô pphải giận chứ. Chỉ có điều khó hiểu về những hành động của anh mà thôi.
-Tại anh ghen nên mới đối với em khó hiểu như vậy. Thật xin lỗi._Anh
gật đầu, sau đó hôn vào ngón tay đeo nhẫn của cô. Cảm giác ghen tuông
chợt lắng xuống một chút .
-Anh ghen?_Cô trừng mắt nhìn anh. Không thể tin nổi một người tài mạo song toàn lúc nào cũng mang đầy vẻ tự tin như anh lại có thể phát ghen. Haaa…có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh khai nhận là mình đang
ghen. Nhưng mà…Ghen với ai mới được chứ.
-…
-Nhưng ghen với ai?_Cô lại trừng mắt hỏi anh.
-Duy!_Anh nhìn cô tỏ vẻ trách móc.
-Duy á?
-ừm! Sao em không nói với anh là cậu ta cũng làm bác sĩ và làm cũng bệnh viện với em._Giọng anh có chút giận dỗi.
-Cần thiết?_Cô hỏi anh. Bởi vì cô thấy cô và Duy chẳng có gì để anh phải ghen cả.
-Quá cần thiết!_Anh gật đầu chắc nịch.
-Để làm gì?_cô dò hỏi.
-Có thể không cho em đi làm nữa! Bà xã!_Anh ngẫm nghĩ sau đó trả lời và thuận tay ôm cô vào lòng âu yếm.
-Nếu gọi em là bà xã thì tuyêt đối không được như vậy!_ Cô ở trong
lòng anh ra lệnh. Tim đập lạc mất một nhịp khi anh gọi mình là Bà xã…(
em cũng mún được người ta kiu vậy lắm lắm…)
-Nhưng…_phi cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô.-Anh ta nói anh ta đang theo đuổi em…
-Hả? Anh ấy nói?_Cô hơi giật mình một chút xong lại có cảm giác buồn cười.
-Đúng!_Phi gật đầu chắt nịch.
-Cứ xem là như vậy. Nhưng giờ em đã là vợ của anh và…dường như anh
đã bị người ta lừ