
a rồi! Ông xã!_Cô mỉm cười đưa nhón tay chạm vào chóp
mũi của ông xã trêu đùa.
-Lừa…?
-Anh ấy có vị hôn thê sắp cưới! Hơn nữa người ta lại tài giỏi và xinh đẹp hơn em gấp trăm ngàn lần_Câu trả lời của cô làm cho Phi shóc. Bởi
vì chính đây là lần đầu tiên anh bị lừa một cách ngớ ngẩn như vậy. Để
rồi lại có lỗi với cô.
-Thôi chẳng có gì cả! Anh ấy làm vậy mới khiến cho bây giờ em và anh
đã thành vợ chồng._Cô nhớm người chủ động hôn anh một cái. Đảo mắt một
cái cô đang tính toán việc sau này sẽ xử ông xã như thế nào để lấy lại
được tôn nghiêm của mình. (=))
Phi nhìn cô âu yếm ôm cô vào lòng .
-Bà xã của anh là đẹp nhất!
…
Thế là họ đã kết hôn.
_________________Tôi là đường phân cách từ kết hôn đến hôn lễ______________
Và sau đó nửa tháng hôn lễ của họ diễn ra , toàn bộ hôn lễ điều do
chính tay Đức lão gia đứng ra chủ trì cực kì hoành tráng theo như ông
nói thì xem đây như là một món quà hối lỗi với con dâu vậy.
Sau hôn lễ đã khiến cho Phương Di mệt lã người. Tiếp đó còn phải đi
tuần trang mật nữa thế là khiến cho cô mệt thêm một tháng. Đến khi về
đến nhà thì đã là những ngày cuối năm…lúc đó phải chuẩn bị đón tết. Đúng là chẳng lúc nào có thởi gian rãnh rỗi.
Nếu nói có khoảng thời gian rãnh một chút thì bên cạnh luôn có ông
xã của cô. Chẳng biết ở công ty anh có làm gì không mà suốt ngày cứ bám
lấy tay chân cô không buông…
Thế là đến ngày cuối năm…
-Bà xã! Năm mới vui vẻ_Cô đang ngồi trên ghế sofa xem pháo hoa trên tivi thì giọng anh cất lên bên tai.
-Năm mới vui vẻ! ông xã!_Cô nhớm người đặt lên môi anh nụ hôn như một món quà năm mới.
-Chỉ thế thôi sao?_Trán anh nhăn lại. giọng nói mang theo điều thất vọng.
-Ừm! Mà còn…_Chữ “gì nữa” chưa kịp thoát ra khỏi đôi môi xinh xắn đã bị nuốt gọn bởi nụ hôn của con người “Không mấy hài lòng” kia chiếm
mất. Hai mắt cô xoay vòng vòng nghẹt thở đến nổi chóng mặt.
-Ưm…_Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi cố dùng chút sức cuối cùng đẩy anh ra nhưng cái thân hình to lớn đó chẳng những không dịch chuyển mà còn
ép sát vào cô hơn…Thế là tiếp đó không nói được lời nào cô đã bị anh ăn
gọn…
(:”> Cái này thì tự tưởng tượng nhé…)
Sau khi nhấc bổng cô vào phòng và ăn đến khi no mà không để cô một
lần kháng cự anh lại còn vô liên sỉ nhìn vẻ mặt hằm hằm đang tức giận
của cô cười và nói:
-Bà xã! Năm sau giúp đỡ anh hơn nữa nhé!_Anh kéo cô vào lòng vô liên sỉ hơn sau đó lại còn vuốt ve di chuyển ngón tay trên da thịt của cô.
Dường như vẫn còn muốn ăn nữa nhưng lại ra vẻ mèo vỡn chuột.(TT^TT ss
khổ oi. Trương ca quá biến thái a)
-Năm ngoái chuyện gì anh cũng chủ động làm chủ tình thế. Năm nay
phải đến phiên em._Cô nhướng mày nhìn anh đòi hỏi. Bị ức hiếp nhiều rồi
nên bây giờ phải bùng nổ. Biết anh sẽ không dễ dàng đồng ý nên cô đã
chuẩn bị chiến thuật và tâm lý để quyết dần phần thắng.
-Được!_Anh nhìn cô nhẫm nghĩ rồi gật đầu.
-Được?_Cô trợn mắt nhìn anh không ngờ chuyện lại có thể dễ dàng như
vậy. Cô đã dành ra cả một ngày trời để nghĩ kế sách vậy mà chỉ một câu
đã được. Có vẻ hơi thất vọng.
-ỪM! Lâu lâu đổi tư thế cũng không sao? _Anh mỉm cười rồi lật người cho cô nằm trên người mình mà xoa nắn.
Bây giờ cô mới biết ý của anh đồng ý là chuyện gì. Chẳng có gì thay đổi cả. Người trước giờ quyết định vẫn là anh.
-Á! Không phải chuyện …_Chữ tiếp theo chưa thoát ra khỏi cổ họng đã bị ai kia nuốt gọn.