
trích ra một khoảng cũng đủ để mua một bộ áo bên gian giảm giá vậy vì sao phải qua khu áo miễn phí, như thế là nhận không của người ta.” – Lệ Chi tức giận, máu sục sôi.
“Bình tĩnh đi! Bài học này cốt để giúp cô biết cách làm đẹp qua việc kết hợp quần áo cho tương xứng. Chỉ là thử áo thôi đâu cần mua chi tốn
tiền.” – Kỳ Phong cười cười, nụ cười trông thật dở hơi.
Đối
diện, Lệ Chi nghe khá chí lý nhưng lòng vẫn ghét Kỳ Phong. Đứng một lúc
lâu, nó đành bước đi một cách chán chường đến bên anh chàng. Rồi Kỳ
Phong nói chậm rãi, mắt không nhìn cô gái:
“Cô biết đấy, con
gái đẹp nhất là khi mặc váy nhưng váy có rất nhiều loại: váy bó, váy
rộng, váy có ren, váy dài, váy ngắn…việc chọn váy hoặc bất kỳ trang phục nào cũng phụ thuộc vào kích thước cơ thể và tính cách của người đó.
Ngoài ra còn nhiều yếu tố khác như: môi trường sống, làm việc, ngữ cảnh, thời tiết. Cô phải biết chọn áo và kết hợp như thế nào để người ngoài
nhìn vào sẽ thấy đẹp chứ không quái dị. Theo cô màu sắc của trang phục
phụ thuộc vào điều gì?”
“Tôi nghĩ… đó là tuổi tác!” – Lệ Chi rờ cằm, nghĩ ngợi.
“Ừm, đúng vậy! Trẻ thì chọn những trang phục có màu tươi, hơi nóng thể hiện sự tràn đầy sức sống. Còn khi trung niên nên chọn màu nhạt, về già thì màu tối là phù hợp nhất. Bên cạnh đó màu sắc trang phục còn tùy
thuộc vào mục đích khi mặc ví dụ như đám cưới, dự tiệc, sinh nhật, giao
lưu, phỏng vấn hoặc đám tang… Có những hoàn cảnh chỉ mặc trang phục có
màu đó thì mới phù hợp. Thời tiết cũng khá quan trọng. Bây giờ là mùa hè cô hãy nhìn cô gái kia xem!”
Kỳ Phong đẩy nhẹ Lệ Chi quay qua nhìn người con gái đứng ở quầy hàng đối diện, cách cỡ chục bước chân:
“Cô ta mặc chiếc áo đỏ đậm bó sát và hở cổ đã vậy còn quàng khăn len
màu cam, kết hợp như vậy khiến người ta thấy nóng bức lắm. Mùa hè nên
chọn trang phục hơi rộng, màu sắc lạnh một chút như vậy mới thoải mái,
mát mẻ. Tốt nhất hạn chế những trang phục đỏ vì sẽ rất gắt mắt.”
Được giảng giải, Lệ Chi khẽ gật đầu, cố tiếp thu những điều đó vào não. Kỳ Phong tiếp:
“Tôi chỉ nói một lần thôi cô phải tự nhớ lấy. Đây là những điều cơ bản
bình thường ai cũng biết nhưng chính vì vậy mà người ta hay quên thậm
chí gạt bỏ những điều cần thiết đó. Bây giờ tôi sẽ ra vài đề tài cô dựa
theo đó mà chọn quần áo cho phù hợp. Ví dụ cô được mời dự tiệc liên
hoan, dĩ nhiên vào buổi tối, thời tiết lúc ấy là cuối thu.”
Lệ Chi nghe xong “đề” liền đi đến đưa mắt nhìn những bộ quần áo đủ màu sắc và bắt đầu bài làm.
Sáng hôm đó, Lệ Chi mệt phờ vì phải chạy ra chạy vào thử áo. Còn Kỳ
Phong thì cứ lắc đầu, lắc đầu và lắc đầu liên tục. Lâu lâu anh gật nhẹ
nhưng cũng chỉ là tạm chấp nhận thôi chứ không được loại tốt.
***
Trưa cả hai trở về nhà, và lại cứ đèo nhau trên chiếc xe đạp mòn ấy.
Thế là chuyến hành trình gian khổ của Lệ Chi bắt đầu đợt hai.
“Có thể cho tôi biết khóa học này phải học những gì?” – Lệ Chi thơ thẩn đạp xe, hỏi.
“Cô sẽ phải học cách tự làm đẹp cho mình, cách đi đứng thật quyên rũ,
chưa kể học cách ăn uống vì cô phải hòa nhập vào giới thượng lưu.”
“Tại sao?”
“Những tên công tử có tiền là miếng mồi ngon. Họ thường bị cuốn hút bởi vẻ bề ngoài của những cô gái xinh đẹp. Có thể nói ngắn gọn là dễ dụ!” – Giọng Kỳ Phong dứt khoát.
“Để làm gì?” – Lệ Chi ngạc nhiên.
“Để đá hắn chứ làm gì!” – Kỳ Phong đáp gọn lỏn, các cơ mặt chẳng hề dịch chuyển.
“Đá ư?… Có nghĩa là bỏ rơi?!”
“Phải!” – Kỳ Phong vuốt nhẹ mái tóc của mình – “Hội không thủy chung có mục đích là như vậy mà. Những cô gái thất tình sẽ vào vai đá chứ không
còn trong vai bị đá nữa. Bên cạnh đó tôi còn có thể chỉ họ cách yêu lăng nhăng… ”
Trong khi Kỳ Phong vẫn nói luôn miệng thì Lệ Chi
nghĩ ngợi. Nó không biết làm như vậy là đúng hay sai, có nên tiếp tục
khóa học này không? Bốn từ sống không thủy chung cứ lởn vởn trong đầu óc trống rỗng của ôc gái suốt trên đường về.
***
Chiếc xe đạp rẽ vào vườn nhà. Vừa bước xuống xe, Kỳ Phong đã hỏi:
“Chiều nay cô có đi làm không?”
“KHÔNG!” – Lệ Chi quay đầu xe lại, đáp gọn.
“Nếu vậy chiều nay cô ghé Hội nhé, sẽ có thêm nhiều người đấy!”
“Ghé Hội làm gì?”
Anh chàng tóc bạch kim dửng dưng không đáp, bước đi vào nhà, đóng cửa. Lệ Chi quay phắt, miệng lại lầm rầm:
“Khinh người thật!”
Đứng đấy một hồi lâu, nó mới chạy xe về.
***
Buổi chiều dần xuống, 4h, Diệp Lệ Chi đã có mặt tại công ty số 22. Lần
này cô gái cận ngán ngẩm khi ngước nhìn tòa nhà mười tầng. Nó đã cầu
nguyện suốt trên đường đi, một sự thỉnh cầu buồn cười, mong thang máy
đừng hư! Thế nhưng may mắn đã không đến với Lệ Chi, đông người kẹt thang máy. Vậy là nó hiểu được số phận bi thương của mình. Vừa bước mệt nhọc
trên các bậc thang, nó vừa rủa Kỳ Phong.
Gần ba mươi phút sau, Lệ Chi mới đến nơi, mệt đứt hơi! Nó bước đi mệt nhọc lại phòng 120, thở hổn hển như… trâu, tay cầm