80s toys - Atari. I still have
Lần Thứ Hai Yêu Em

Lần Thứ Hai Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321731

Bình chọn: 9.5.00/10/173 lượt.

hi Duy Nguyên về quê
ngoại. Duy Minh vẫn ân cần chăm sóc như thế, cũng không hề nhắc lại yêu
cầu Lam phải nói với Duy Nguyên. Nhưng bản thân Lam cảm thấy thời điểm
này đã là phù hợp. Một tối đang kể chuyện cổ tích cho Duy Nguyên nghe,
bỗng Lam ngừng lại hỏi:

- Con có thích có bố giống như các chàng hoàng tử có vua cha không?

- Sao mẹ lại hỏi thế ạ? Con chỉ cần có mẹ là được rồi. Mà có thêm chú Duy Minh đẹp trai thì càng tốt. Duy Nguyên híp mắt cười.

- Con thích chú ấy đến thế sao?

- Con rất thích chú ấy, chú ấy vừa đẹp trai vừa tốt bụng, lại còn chơi các trò chơi rất giỏi nữa.

- Thế con không muốn gặp bố con sao? Lam do dự hỏi.

- Các bạn đều có bố nhưng con không cần, bố các bạn không đẹp trai bằng
chú Duy Minh, không chơi giỏi như chú Duy Minh, thế nên con không cần bố đâu, chỉ cần có chú Duy Minh là được rồi.

- Nguyên, nếu bố muốn gặp con thì con có đồng ý không? Nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ không bao giờ nói đến chuyện này nữa.

- Cũng được, dù sao thì cũng là đàn ông với nhau, gọi cả chú Duy Minh đến gặp bố nữa, con sẽ nói với bố là con chỉ cần chú thôi, sau đó bố sẽ
không làm phiền chúng ta nữa, mẹ yên tâm. Duy Nguyên tỏ ra nghiêm túc
nhìn Lam nói.

Lam ôm lấy Duy Nguyên, hôn nhẹ lên tóc:

- Ngoan, con ngủ đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi gặp bố con.

Duy Nguyên gật đầu, gục vào lòng Lam, chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhè nhè,
mùi sữa thoang thoảng khiến Lam thấy bồn chồn. Liệu rằng quyết định này
của Lam có khiến Lam phải hối hận về sau không? Lam cũng không dám chắc
nữa, có điều, ngay bây giờ, Lam muốn Duy Nguyên có một người bố.

Hôm sau, Khánh gọi điện thoại cho Lam, nói rằng Khánh đang đi công tác vài
ngày gần chỗ Lam và muốn ghé qua thăm mẹ con Lam. Lam nói chuyện với
Khánh một lúc chợt nhớ ra ngày mai cũng là sinh nhật Khánh, thế nên Lam
hẹn Khánh tối mai qua chơi ăn bữa cơm. Khánh nhanh chóng nhận lời.

Chiều hôm hẹn Khánh đến ăn cơm, Lam xin về sớm, đi chợ tiện thể dạo qua mấy
cửa hàng thời trang nam, hôm nay Lam không để Duy Minh chở đi làm mà đi
xe máy một mình, thế nên lúc Lam về đến nhà thì Duy Minh cũng vừa chở
Duy Nguyên về. Thấy Lam hai tay xách đầy thức ăn, đã thế còn có một túi
đồ rất đẹp, nhìn qua là Duy Minh đã nhận ra đó là cái gì, bất giác Duy
Minh mỉm cười rồi cùng hai mẹ con lên nhà.

Lam không muốn Khánh
đến lại gặp Duy Minh ở đây nên nói thẳng hôm nay nhà có khách, ý bảo Duy Minh về. Nhưng Duy Minh lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Duy Nguyên,
ngay lập tức có tác dụng:

- Mẹ à, chú sống một mình tội nghiệp
lắm, chú đi làm về xong đón con chắc cũng vừa mệt vừa đói, chúng ta
không thể mời chú ở lại ăn cơm sao ?

- Ai bày cho con nói những lời đó hả? Hôm nay nhà mình có khách, chú Duy Minh ở lại không tiện.

- Khách nhà mình là ai hả mẹ, trước giờ nhà mình ngoài chú Duy Minh, dì Hạnh với chú Cường chồng dì thì có ai đến nữa đâu ạ?

- Hôm nay chú Khánh đến, chú Khánh nhà bên cạnh nhà ông bà ngoại con đấy. Lam kiên nhẫn giải thích.

- Chú Khánh thì lại càng không có gì không tốt, chú Khánh đến đây gặp chú Duy Minh chắc chắn nói chuyện sẽ rất vui. Mẹ không để chú Duy Minh ở
lại thì con không chịu ăn cơm.

- Sao con ngày càng không ngoan thế hả? Mẹ nói không được là không được.

Nghe đến đây, có vẻ Lam sắp mắng Duy Nguyên, Duy Minh mặc dù đã đặt hoàn
toàn niềm tin vào Duy Nguyên nhưng cũng phải mở lời ra :

- Thôi để chú về ăn mì cũng được, con cứ ở nhà ăn cơm cho ngoan nhé, mai chú lại đón con.

- Con không chịu. Duy Nguyên mếu máo rồi ôm lấy chân Duy Minh.

- Thôi cậu ở lại ăn cơm đi, cũng không có gì là không được, nhưng cậu đừng nói cái gì không nên nói. Lam ngao ngán thở dài.

Duy Minh nở nụ cười quyến rũ, bế Duy Nguyên thì thầm : -

- Chú biết con rất giỏi mà

- Đó là bởi vì con giống chú. Duy Nguyên chu môi ra nháy mắt.

Đúng vậy, Bố con nhà này, quả thật rất giống nhau.

Lúc Khánh đến thì Lam cũng nấu ăn sắp xong, bảo Khánh ngồi ngoài phòng
khách nghỉ một chút. Nhưng cảnh tượng hai người một lớn một bé đang chơi đùa ngoài kia khiến Khánh cảm thấy mình đang là người thừa trong một
gia đình rất đầm ấm. Vì đã gặp nhau nên cũng chỉ chào hỏi vài câu sau đó Duy Minh lại cùng Duy Nguyên chơi game.

Lúc ăn cơm Lam cũng
không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm tình hình của Khánh, còn Khánh, có lẽ
trước lúc đến đây cũng có bao dự định để làm, bao điều để nói, nhưng giờ phút này nhìn thấy ba con người cùng ở trong một ngôi nhà, nụ cười của
Duy Nguyên cũng đủ để Khánh hiểu, những điều muốn nói có lẽ cũng chẳng
có cơ hội nói nữa rồi. Duy Minh và Duy Nguyên thì cặm cụi ăn cơm, thỉnh
thoảng Duy Nguyên lại quay sang kể cho Duy Minh về bạn nào đó trong lớp
có bố đánh cờ rất giỏi, rồi bạn nào đó nữa có bố làm giám đốc nên suốt
ngày khoe về bố mình. Cuối cùng Duy Nguyên chốt lại :” Con dám chắc rằng không có bố bạn nào đẹp trai bằng chú Duy Minh của con “