Snack's 1967
Không Phải Là Cổ Tích

Không Phải Là Cổ Tích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324534

Bình chọn: 9.5.00/10/453 lượt.

hận đau một lần
để không phải ngàn lần cay đắng.

Như một tảng đá lạnh lùng, tàn nhẫn và vô tình, Linh Như quay lưng bước
đi. Không ai níu lại, không ai giữ chân. Cô quay lưng để không còn nhìn
thấy sự tồi tệ và thất bại của cuộc tình do chính mình xây dựng, cũng do chính mình đạp đổ đi. Tăng Tiến lặng thinh, lạnh mình đi theo Linh Như. Lần đầu tiên anh chàng chứng kiến sự nổi giận kinh hoàng của một người
con gái khi bị người yêu phản bội. Bây giờ, cũng như Phước Khánh, Tăng
Tiến cảm thấy đôi chút sợ hãi người con gái bé nhỏ đang mạnh mẽ cầm tay
mình dẫn đi. Thế mới biết, trong tình yêu, thật ra không có ai yếu đuối. Chẳng qua là người ta muốn được yếu đuối để không phải làm tổn thương
đối phương. Và đó chính là sự tôn trọng tình yêu. Tuy nhiên, mọi thứ đều có giới hạn. Vượt quá sự giới hạn đó thì gạch đá cũng hết tình với
nhau.

- À quên! – Linh Như đột ngột dừng bước và thốt lên.

Sau vài giây, Linh Như thả tay Tăng Tiến ra và quay lại chạy thật nhanh
về phía Phước Khánh khiến anh đã ngỡ ngàng còn kinh ngạc hơn.

Khi đã đứng trước mặt Phước Khánh, cô mỉm cười thật kiêu hãnh làm Phước
Khánh bỗng chốc rợn người. Và rồi bằng một cái nhón chân, Linh Như đặt
nhẹ vào môi người mà mới hôm qua thôi cô còn rất rất yêu thương một nụ
hôn mỏng manh như pha lê sắp vỡ.

- Trả lại anh tình yêu của chúng ta.

Và Linh Như lại cười. Cô đến với tình yêu một cách kiêu hãng và ra đi
cũng kiêu hãnh. Lần này thì đôi mắt Phước Khánh tối hẳn đi. Chỉ trong
vài phút ngắn ngủi mà tình yêu 2 năm trời của anh đã biến thành một đống giấy vụn vô giá trị, bị thiêu đốt và thổi bay ngay trước mặt anh. Đau
hơn nữa khi mọi thứ đều do người con gái anh yêu thực hiện. Nhanh và
đáng sợ không ngờ.

“Hết rồi nhé anh! Hết tình, hết nghĩa, hết cả yêu thương...”

..:Ghế đá ở công viên thành phố. 11h đêm:...

- Này! Chúng ta đã im lặng như vậy gần 2 tiếng đồng hồ rồi đó! Em không
thấy lũ muỗi đang vo ve xung quanh sao??? – Tăng Tiến nhăn nhó nhìn sang Linh Như.

Im lặng...

- Mà công nhận hồi nãy em cư xử rất tuyệt vời. Em khiến tôi kinh ngạc lắm đấy!

Im lặng...

- Nhưng sao mà em có thể dễ dàng thốt ra lời chia tay như vậy chứ? Em
đúng là không yếu đuối như tôi nghĩ. Lạnh lùng như con thạch sùng!
Haha...

Tăng Tiến tự nói và tự cười. Anh chàng vốn vô ý vô tứ trong việc giao
tiếp và thường không nghĩ đến cảm nhận của đối phương. Như lúc này đây,
tiếng cười của Tăng Tiến nhỏ dần và thay vào đó là tiếng khóc nghẹn ngào của Linh Như. Anh không hề biết cô khóc. Chỉ đến khi giọt nước mắt chạm vào tay anh thì Tăng Tiến mới giật mình nhìn sang. Cũng thật kỳ lạ khi
từ nãy đến giờ Linh Như vẫn cầm chặt tay Tăng Tiến không chịu thả ra. Vì lẽ đó nên lúc này đây, anh chàng cảm nhận rõ sự đau khổ mà cô gái bé
nhỏ ngồi bên cạnh đang phải chịu đựng.

- Này này! Tự nhiên khóc dựng lên như vậy là sao??? Tôi...tôi...không
cười nữa là được chứ gì! Đừng khóc nữa!!! Đừng khóc nữa! – Tăng Tiến cứ
như bị xoắn lên, rối rít dỗ Linh Như.

Tình hình trở nên xấu hơn khi mỗi lúc Linh Như lại rơi nhiều nước mắt
hơn. Tay của Tăng Tiến cũng ướt đẫm như vừa nhúng vào nước. Linh Như
khóc tức tưởi, khóc như chưa bao giờ được khóc khiến cho anh chàng được
dịp lên tim vì lo lắng. Tăng Tiến không hề nghĩ rằng sự vô tâm vô tư của mình lại gây ra hậu quả kinh khủng như vậy.

- Tôi xin em mà! Nín đi cho tôi nhờ! Giữa đêm khuya khoắc như thế này,
tiếng khóc của em rất là đáng sợ đó!!! Đã dũng cảm nói lời chia tay thì
cũng phải dũng cảm chấp nhận sự tan vỡ chứ! Em làm hắn ta đau như thế mà bây giờ em khóc đựng khóc đột như vầy thì hóa ra chỉ có mình em đau mà
thôi. Làm cái gì cũng cần hướng tới mục đích có ích chứ! Đời để em sống
không phải cho em làm những thứ vô ích đâu.

Những lời của Tăng Tiến là những lời nói mà chưa kịp nghĩ. Chỉ vì anh
chàng đang quá rối. Nhưng dường như đã phát huy công hiệu vì Linh Như
đột ngột im bặt. Tăng Tiến thở phào. Chưa kịp bình tĩnh thì đôi mắt ướt
đẫm của Linh Như làm anh chàng giật mình và thấy đôi chút bất an.

- Lại sao nữa thế??? Sao lại nhìn chằm chằm tôi kiểu đó??? Hix....

Một giây sau, Tăng Tiến cấm khẩu hoàn toàn khi bị Linh Như ôm chặt và
tiếp tục khóc nức nở. Không còn cách nào khác, anh chàng đành ngồi yên
làm điểm dựa tinh thần để cô trút hết nỗi đau và uất ức trong lòng. Một
cái vỗ vai an ủi đầy lúng túng được thực hiện. Tăng Tiến nói như một
thằng khờ:

- Uh thì cứ khóc đi. Nữ nhi mấy người khóc dễ hơn tụi này. Nên có cơ hội thì...cứ khóc thoải mái!

Và thế là kẻ khóc và kẻ ngơ ngác cùng ngồi với nhau để gậm nhấm nỗi đau. Đêm đặc quánh lại. Gió thổi lùng bùng. Lòng người uất ức.

“Chúng ta vốn dĩ không phải là của nhau. Nhưng vì con đường chúng ta
từng chọn không như ý muốn nên mỗi người đành phải rẽ ngang thôi. Ai ngờ đâu ngã rẽ của anh và của em lại quy chung về một hướng. Có chăng là do số phận an bài, số phận cột ta về lại với nhau?...”

..