80s toys - Atari. I still have
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329845

Bình chọn: 10.00/10/984 lượt.

lại xấu đi thấy rõ, nhưng cô ta vẫn có thể lấy lại bình tĩnh sau ít phút.

- Vậy thì tôi cũng không dư thời gian để ngồi đây nghe anh nói về công nghệ photoshop. Tôi đến đây để xem mặt.

- Ồ! Rất thẳng thắn. Tôi cũng đến để xem mặt. Khỏi cần giới thiệu tên cho đỡ tốn thời gian nhé. Cô biết múa ballet không?

- Tất nhiên là tôi biết rồi. Tôi còn có giải nữa cơ đấy. – Cô gái trả lời đầy tự tin.

- Vậy cô có biết chơi piano không?

- Biết.

- Violon thì thế nào?

- Một chút.

Chàng trai vẫn giữ nguyên cái điệu cười nửa miệng, tiếp tục hỏi như là
hỏi cung. Tuy nhiên, cô gái vẫn không tỏ vẻ tức giận, vì một lẽ đơn
giản: Người ngồi trước mặt cô ta rất đẹp trai và tất nhiên là cũng rất
nhiều tiền, bên cạnh đó, lại hoàn toàn tương xứng đối với cô cả về hình
thức lẫn gia thế.

- Ngoài tiếng Hàn Quốc ra, cô còn biết những thứ tiếng nào?

- Tiếng Anh, tiếng Nhật. Sao anh lại hỏi thế?

- Còn biết thứ tiếng nào nữa không?

- Không. – Cô đáp một cách kiêu hãnh – Bấy nhiêu đã làm tôi thấy là quá đủ và quá giỏi so với người bình thường rồi.

Chàng trai lại cười, và nhấc tách cafe dưới bàn lên uống, một lúc sau mới chậm rãi nói tiếp.

- Thật là tiếc. Muốn trở thành đối tượng của tôi, ít nhất cô nên biết
được 4 thứ tiếng trở lên. Thật tốn thời gian vì buổi xem mặt hôm nay.
Chào cô!

- Từ đã! Anh đứng lại! Tôi có thể học thêm 1 thứ tiếng nữa.

Anh thản nhiên hất tay cô ra.

- Cô đang làm tôi trễ chuyến bay sang Việt Nam đấy.

Nói xong, Ji Hoo nhếch mép bỏ đi, để mặc cô gái ngồi lại đằng sau nhìn
theo mình. Thật là mệt mỏi. Ba mẹ anh đã không nói gì đến việc cưới vợ
của anh thì thôi chứ, tại sao cô dì chú bác của anh cứ suốt ngày phải
bắt anh đi xem mặt? Cũng được thôi. Xem mặt cũng chẳng sao cả. Nhưng ít
ra cũng phải kiếm được một người nào đó có thể đem ra so sánh với Linh
Như chứ? Thật tốn thời gian. Anh còn phải bay sang Việt Nam. Theo giờ
Việt Nam, thì ngày mai chính là lễ cưới của Khương Duy và Hồng Phương.
Cái ước mơ bên cửa sổ 3 năm trước của nó trong đám cưới anh Ngọc Hưng
thế là đã thành sự thật. Viết Quân tặc lưỡi. Còn 2 năm nữa cho Linh Như
quay lại. Không quay lại thì biết tay anh.

- Mày thấy chưa? Hôm nay tao cưới rồi đấy.

Khánh Nam cắn chặt răng để không bĩu môi với Khương Duy. Câu nói này anh đã nghe đến lần thứ 49 trong buổi sáng hôm nay rồi. Nó cưới thì cưới
chứ? Ai chẳng biết là nó cưới? Việc gì nó phải lặp đi lặp lại một câu
nói ngớ ngẩn cùng với cái vẻ mặt như trẻ con được quà thế kia cơ chứ?

Viết Quân nhếch mép nhìn Khương Duy trong bộ lễ phục và một bông hoa ngu ngốc cài trên áo qua cửa kính ôtô. Trông nó thật là ngu ngốc! Thật là
ngu ngốc! Và đằng sau nó cũng có 1 thằng nữa cũng cài 1 bông hoa ngu
ngốc như thế. Và trên áo Viết Quân bây giờ cũng có một bông hoa ngu ngốc như thế. Viết Quân còn chưa kịp bước ra khỏi xe thì 2 đứa với 2 bông
hoa ngu ngốc mà anh vừa nhìn thấy đã lao thẳng đến, mở cửa xe và xa xả
vào mặt anh.

- Sao giờ này mày mới đến? Tao đã bảo mày dậy sớm cơ mà? Mày có biết hôm nay là ngày cưới của tao không? Hôm nay là ngày trọng đại của cả đời
tao đấy.

- Ngày cưới của mày chứ có phải của tao đâu? – Viết Quân bĩu môi, chậm
rãi bước xuống xe. Hành động nhìn lề mề đến phát bực, làm Khương Duy chỉ muốn lao đến bóp cổ Viết Quân mà lắc qua lắc lại vài lần.

- Tao rất hối hận vì đã bắt mày làm phù rể.

Viết Quân cũng chẳng phản ứng gì, đứng thẳng dậy.

- Tao đã từ chối rồi nhưng mà mày cứ nhất quyết bắt tao làm đấy chứ.

Nói rồi lẩm bẩm trong miệng:”Mà tao cũng có phải là còn độc thân đâu?”

Khánh Nam nhìn Viết Quân khinh thị, tại sao nó cứ phải tự mặc định bản
thân là nó đã kết hôn rồi cơ chứ? Cũng may là nó chỉ tự nói với mình thế chứ không đi nói với cả thế giới là nó và Linh Như đã có một cái đám
cưới trò chơi vớ vẩn hồi 17 tuổi. Người ta sẽ cười chết mất. Một thằng
điên không hơn không kém!

- Mà mày cũng quá quắt quá đấy!

Khương Duy vừa đi vào trong nhà vừa làu bàu mắng mỏ.

- Làm sao?

- Vì mày mà Linh Như không kịp ở lại dự đám cưới tao.

Vừa nghe nói đến Linh Như, bước chân Viết Quân chậm hẳn lại. Linh Như về sao? Tại sao phải tránh mặt anh?

Như hiểu được suy nghĩ của Viết Quân, Khánh Nam mỉm cười, có vẻ như Viết Quân chưa biết chuyện gì hết.

- Vì công ty mày tổ chức tuyển nhân viên vào hôm nay nên Linh Như làm
sao mà ở lại dự đám cưới được? Nó phải đến Hàn Quốc phỏng vấn xin việc
còn gì?

Viết Quân dừng hẳn lại, quay ngoắt sang nhìn Khánh Nam, trong thoáng
chốc, Khương Duy tưởng Viết Quân sẽ lao đến bóp cổ Khánh Nam mà xác nhận xem những lời Khánh Nam vừa nói có phải sự thật không. Nhưng cũng may
là tự nhiên Viết Quân có điện thoại.

- Có chuyện gì sao?

-