
hả ra như một làn khói mỏng, trắng xóa. Đột
nhiên cậu ta nắm chặt hai tay tôi rồi áp chúng lên mặt mình. Tôi bối rối rụt
tay lại, chớp mắt cố gắng nhìn sang hướng khác, một giọng nói trầm lắng vang
lên phía trên đầu tôi: “Mai nhớ đến trường, nhé?”
Tôi vô thức gật đầu.
Một cơn gió lạnh thoảng qua cuốn đi mọi mộng mị, tôi giật
mình một cái. Thiên Ân đã đi được một đoạn khá xa, tôi nhìn theo sau, bất giác
nở nụ cười rồi bước vào nhà.
“Con về rồi đây!”
Tối hôm đó, tôi ngủ không được ngon giấc. Nhớ lại lúc Thiên
Ân áp tay tôi lên mặt cậu ta, đôi tay cậu ta lúc ấy lạnh cóng, mặt cậu ta cũng
tái nhợt đi vì lạnh. Lúc ấy, tim tôi đập loạn xạ chẳng theo một trình tự nào.
Vùi mặt vào chiếc chăn bông mềm mại với mong muốn nó có thể dằn lại trái tim
đang loạn nhịp của tôi, nhưng nào ngờ hiệu quả còn tốt hơn thế nữa! Tôi thiếp
đi luôn từ lúc nào cũng không hay.
Sáng hôm sau, khi mấy tia nắng yếu ớt ngày đông len lỏi vào
phòng, chiếu thẳng lên mắt tôi, tôi mới mệt mỏi ngồi dậy. Nhìn lại cái đồng hồ
trên đầu giường, tôi nhíu mày liếc nó một cái sắc lẹm: “Đồng hồ quái quỷ! Ngày
quan trọng mà hết pin!”
AAAAAAAAAA! Tôi chỉnh chuông đồng hồ reo lúc 6h, mà kim đồng
hồ dừng ngay lúc 5h55 rồi đứng luôn không chạy nữa! Tôi phồng má, đập đập cái đồng
hồ lên thành giường, động lực quá mạnh khiến chiếc kim dài nhích qua một chút
xíu, chuông đồng hồ ngây thơ lập tức vang lên, tiếng "ring ring" tràn
ngập khắp phòng. Tôi lờ mắt nhìn nó: “Mi đang đùa với ác quỷ đấy...”
Tôi tháo pin đằng sau đồng hồ ra rồi ném chúng lên giường, vậy
cho nhanh!
Đúng là lâu rồi không đi học bây giờ đi học lại lười biếng
vô cùng, tâm hồn tôi nó cứ lơ lửng trên mây. Tâm hồn đang lơ lửng là thế phút
chốc đã rớt ngay xuống đất, tức chết được!
Vừa tới cổng trường, tôi đụng ngay Ngọc Thi. Cô ta bước xuống
chiếc BMW M3, vừa ngẩng đầu lên đã thấy tôi. Cô ta nghênh nghênh mặt bước lại chỗ
tôi, hất mặt nói: “Sao thế? Nhớ trường, nhớ lớp quá hả? Hay... nhớ tôi?”
Tôi ho khụ khụ mấy cái rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhếch
môi, nhướn mày nói: “Nhớ Thiên Ân!”
Lời vừa nói ra tôi ngượng chín mặt, ngay lập tức xoay người
bước đi thật nhanh. Ngọc Thi nắm chặt tay, đứng yên bất động tại chỗ, có lẽ là
tức tới nỗi chẳng nhích được nữa bước chân.
Bị đình chỉ học một tuần, đâu có được vào lớp học, ngồi ở
phòng giám thị thì chán chết, tôi bèn chạy vòng ra sau trường - nơi mà tôi và
Thảo Nghi vẫn thường hay ăn cơm trưa. Vừa ló đầu nhìn khoảng sau trường, người
tôi bất động, hai trong mắt muốn lọt ra ngoài. Một nam sinh dáng người cao to
đang ôm chầm lấy một nữ sinh nhỏ nhắn... À, không! Không phải vậy! Chính xác là
nữ sinh ấy ôm chầm lấy tên nam sinh kia thì đúng hơn. Tôi nuốt nước bọt cái ực,
lùi về sau vài bước định bụng chạy đi, ai ngờ giẫm phải đám lá khô dưới chân tạo
ra tiếng động xào xạc vang vọng khắp không gian yên tĩnh, khuấy động đến không
gian riêng tư hai người kia. Tên nam sinh giật mình đẩy cô nữ sinh ấy ra, cả
hai người họ cùng nhíu mày nhìn kẻ phá đám. Tôi khẽ cắn môi, bất lực nhìn đám
lá khô vô tư dưới chân đoạn vô cùng hối lỗi nhìn hai người kia: “Tớ xin lỗi...
Tớ... à, ờ... tớ lạc đường!”
“Linh Lan?”
Nữ sinh kia lên tiếng, giọng điệu có phần kinh ngạc. Tôi
nhíu mày nhìn kỹ lại và ngỡ ngàng... Đó... đó chẳng phải là Hồng Vân hay sao?
Tôi nghi hoặc liếc nam sinh kế bên, là tên đàn anh lớp trên hôm nọ chụp hình
tôi cùng với mấy câu gàn dở của hắn. Hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt đểu giả và gõ
gõ cái điện thoại trên tay.
“Xin lỗi. Tôi phải đi rồi.” Tôi nhíu mày, lạnh lùng buông ra
một câu rồi bỏ đi.
Tiếng chuông vào tiết vang lên, tôi chạy tới phòng giám thị
ngay lập tức. Tôi lôi cuốn Lịch sử ra đọc vài trang, đọc được mấy chữ tôi lật
qua lật lại mấy trang sách rồi lười nhác ném lên bàn.
“Làm biếng quá ~”
“Nói ra câu đó em không thấy xấu hổ sao?” Một giọng nói bất
thình lình vang lên, tôi mắt nhắm mắt mở trả lời gọn lỏn theo bản năng: “Không!”
“Hửm?”
Chủ nhân của giọng nói vừa rồi đi lại cốc đầu tôi một cái,
tôi nhíu mày, trừng mắt nhìn người đó và chỉ trong tích tắc, người tôi đông đá
hoàn toàn.
“Cô... cô Di?”
Cô khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ đầu tôi một cái rồi để lên bàn một xấp
giấy A4 kín chữ.
“Đình chỉ học một tuần nhưng vẫn phải đến trường, em lại ở
nhà ăn, ngủ, nghỉ. Gan quá ha? Tôi phạt em, trong ngày hôm nay phải hoàn thành
hết đống bài tập này nếu chưa xong thì không được về. Tổng cộng là 50 bài đấy,
không được thiếu nhé!”
Cô Di nói rồi đi ra ngoài để lại tôi với đống bài tập cùng
nhìn nhau ngán ngẩm. 50 bài tập toán, số đẹp không cần chỉnh... Á, chỉnh chứ,
phải chỉnh! 50 bài chắc đi ăn cám luôn quá! AAAAAAA...
Cạch!
Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ra cửa, chẳng lẽ cô Di đem
thêm bài tập vào cho tôi nữa sao? Đừng thế chứ! Cánh cửa dần mở ra, tôi chề môi
nhìn người vừa bước vào. Nhưng... người bước vào không phải cô Di!!! Đằng sau