
vậy mà nó ko thể quên đc Ken sao? – Khóe mắt bà ngân ngấn giọt lệ
- Mẹ – Thấy mẹ nuôi muốn khóc, Hyo Rin cũng đau lòng theo – Dù sao Boo có thể vui vẻ đc như bây giờ chúng ta phải mừng cho em mới phải – Hyo Rin
nắm tay bà an ủi
- Hyo Rin nói phải đó mẹ, Boo yêu Ken như vậy,
muốn nói quên ko phải dễ….Boo đã rất cố gắng, sau khi tốt nghiệp đã gia
nhập làng giải trí, đúng như di nguyện của Ken… Chúng ta phải mừng vì
Boo đã cố gắng như vậy chứ
- Boo đã rất cố gắng sống khi ko có
Ken bên cạnh… -Hyo Rin đau lòng, giọng hơi nghẹn đau khổ, Jun đưa tay đỡ lấy cô ôm vào lòng vỗ về
Caû 3 người lặng nhìn theo cùng 1
hướng, theo đuổi 3 suy nghỉ khác nhau nhưng đều có chung 1 niềm tiếc
thương từ tận đáy con tim…
…
…
Nó ôm bó hoa trong tay bước từng bước thật nhẹ… từng cơn gió miên man thổi mái tóc khẽ bay… tóc nó đã
dài hơn so với 2 năm trước… Kể từ ngày ko còn anh ở bên… nó chưa bao giờ đụng kéo đến tóc dù chỉ 1 lần… Dừng chân lại, đôi mắt đượm buồn nhìn
hình ảnh trước mắt, cũng khuôn mặt quen thuộc, cũng đôi mắt đó, chiếc
mũi đó… và… đôi môi đó… nhưng tất cả đều ko có lấy 1 cảm xúc… lạnh… tất
cả đều lạnh… vô cảm… càng nhìn hình ảnh đó… trái tim lại càng thêm nhức
nhói… 1 giọt lệ nóng ko kiềm *** đc mà rơi dài… nó đau lòng gạt đi hàng
lệ … khóe môi khó khăn gượng 1 nụ cười
- Xin loãi anh…Ken… em lại khóc nữa rồi… em đã hứa sẽ ko khóc nữa… vậy mà… Em xin lỗi… 1 lần này
nữa thôi… đc ko anh… em chỉ khóc thêm lần này nữa thôi… em sẽ thiếp tục
mỉm cười… Anh có thấy em ko?… Em đã sống như anh muốn… sống và thực hiện cả giấc mơ cả phần anh… anh có thấy ko?… – Từng tiếng ngắt quảng đau
đớn kèm theo những hạt pha lê ko ngừng tuôn rơi… – Ken…em nhớ anh… nhớ
anh đến phát điên… tại sao anh lại nằm đó…tại sao bỏ em 1 mình cô đơn
bước trên con đường này?
…
…
….1 năm trước….
- Cấp cứu, cấp cứu… Xin nhường đường…
Tiếng ầm ĩ khắp nơi cũng ko lọt nổi vào tai nó 1 mãnh… mỗi giác quan của nó
lúc này chỉ tập trung lên mỗi anh… người anh máu….toàn là máu… đôi mắt
nhắm nghiền,làn da tái nhợt… trái tim nó vỡ vụn… thật sự vỡ vụn
…
- Bác sĩ, xin hãy cứu anh…xin ngài – Nó nghẹn ngào gào thét van xin tuyệt vọng, đôi bàn tay cũng đã nhuốm đầy máu níu kéo anh …
- Xin cô bình tĩnh…chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…
Nó mất hồn nhìn cánh cửa phòng cấp cứu khép lại…như chính trái tim nó bị ném vào hầm băng để giam cầm vĩnh viễn… cả thân người ko còn chút sức
lực mà trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo… Jun đỡ lấy nó… lòng anh đau ko
kém gì nó…
…
Từng giờ từng phút đi qua như từng cây kim châm vào
lòng nó… đôi mắt dại đi ko chút sức sống… đôi bàn tay đã bị nó cắn nát
đến bật máu mà ko hay biết… Làn váy cưới trắng tinh bây giờ nhuộm 1 màu
đen của máu đã khô kịt… 1 màu tan thương…
- Boo, em nghỉ chút đi, Ken sẽ ko sao đâu – Jun diụ dàng khuyên nó
Nhưng ngoài đôi mắt vô hồn hướng về cánh cửa ko rời nửa giây, thì nó ko còn
biết gì nữa… nhìn nó như vậy Jun cũng chỉ có thể thở dài 1 tiếng quặn
thắt…
Jun bước ra ngoài, từng làn gió tê buốt lướt qua… hít sâu 1 hơi, mái tóc rối bù mặc gió thổi nhẹ bay…
- Có phải tôi đã sai? Tất cả đều tại tôi – Anh thở hắt 1 cái trầm giọng khàn khàn hỏi
Từ phía sau… Hyo Rin nhẹ bước đến cạnh, đôi mắt cô cũng chứa đầy nỗi buồn cùng lo âu…
- Ko…anh ko sai… ko phải tại anh… – Cô nhẹ nhàng đặt 1 bàn tay lên vai anh khuyên nhủ…
Anh nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ bàn tay nhỏ bé kia… Lặng 1 lúc lâu, đôi mắt ngập tràn suơng và mây xám khẽ mở… đánh 1 tiếng thở dài…
Hyo Rin vẫn lặng lẽ đứng cạnh anh…truyền cho anh 1 chút sức lực… Bây giờ ko phải là lúc anh sụp đỗ…
- Cám ơn cô Hyo Rin – Anh nhìn ngắm thân hình bé nhỏ bên cạnh yêú ớt cất lời – Chúng ta vào thôi…
….
…
Trải qua 8 tiếng mà ánh đèn đỏ vẫn ko có dấu hiệu chuyển sang xanh… đầu óc nó trống rỗng 1 nỗi tuyệt vọng…
…kong…
Một tiếng chuyển hiệu, ánh đèn đổi xanh… từ phía trong, vị bác sĩ mặc bộ trang phục màu xanh lá đầy chất mệt mỏi bước ra…
- Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Anh ấy ko sao phải ko?… ngài nói đi – Nó vồ vập như điên dại nắm lấy áo vị bác sĩ…
- Boo, em hãy bình tĩnh – Jun đỡ lấy nó, khuôn mặt chất chứa đau khổ nhìn vị bác sĩ phẫu thuật – Thưa bác sĩ… Kết quả thế naò?
Ông nhíu mày 1 cái, khuôn mặt như báo hiệu 1 điềm ko lành… Khó khăn mở lời…
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức… nhưng… – vị bác sĩ lắc đầu tuyệt vọng…
- Bác sĩ
- Chúng tôi rất tiếc… chúng tôi đã cố gắng hết sức… nhưng… Anh ấy bị va
đập quá mạnh, vùng đầu bị chấn thương nặng… anh ta khó có thể tỉnh lại – Vị bác sĩ tầm ngoài 50, đôi mắt hằn những vết nhăn thời gian buồn rầu
nhìn người thân bệnh nhân mà ko khỏi xót xa
- Ý ngài là …– Jun khó khăn nghẹn ngào mở lời
- Tôi e đúng là vậy
- Ko thể phục hồi sao – Đôi hàm răng nghiến chặt vào nhau kiềm nén xúc động,anh hỏ