
ến đoạn nhân vật nữ quay lại, nhất định sẽ có một cái đầu người
đầy máu thò ra hoặc cái gì tương tự thế. Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, guồng
chân bước nhanh hơn. Khổ nỗi hai chân cứ liú ríu mắc vào nhau, không tài nào chạy
được.
Đúng lúc đó, lùm cây phía trước mặt tôi chợt rung lên. Thoạt
đầu có vẻ nhẹ nhưng càng lúc càng nghiêng ngả dữ dội. Tôi hơi nheo mắt nhìn lại.
Sau đó, sau đó gần như nín thở vì sợ. Phía bên kia....tại sao....tại sao lại có
một đốm lửa chập chờn. Nó cứ lơ lửng trên không. Lại còn hơi lập lòe. Tôi cứng
người đứng trên mặt đất, hai chân dính chặt xuống như vừa được đổ xi măng. Đến
lúc đốm lửa đó biến mất, tôi mới sợ hãi nuốt nước bọt một cái. Nhưng mà...ngay
cả nước bọt cũng cảm thấy lạnh.
Tôi run run tiến lại phía lùm cây, trong lòng càng sợ hãi. Vừa
tự trấn an mình: Không phải ma chơi! Không phải ma chơi! Là mình bị hoa mắt!
Hoa mắt thôi! Mấy ý nghĩ trong đầu cứ loạn cả lên, khiến cho tôi không dám suy
nghĩ nữa.
Tôi bước thêm một bước, đứng ngay bên cạnh lùm cây kia. Và lần
này, tôi thật sự bị tê liệt. Mọi cơ quan hô hấp gần như dừng lại. Bởi vì.....bởi
vì....
Đẹp quá!
Tôi lặng đi trước khung cảnh trước mắt. Không gian xung
quanh tràn ngập những đốm sáng nhỏ bé. Chúng bay lượn khắp nơi. Giống như một bức
tranh kì diệu. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đom đóm đến như vậy. Như thể tất
cả đom đóm trên thế giới đều được ai đó thu gom về đây vậy. Cùng với ánh trăng
trên cao chiếu xuống, những đám cỏ lau lay động, cảnh vật đẹp đến mơ màng.
Tôi bước một cách vô thức vào trong bức tranh, kinh ngạc
không thốt nên lời. Những con đom đóm nhỏ thấy vậy liền tản đi. Bay về phiá trước.
Tôi liền chạy theo, mong có thể giữ khung cảnh đẹp đẽ này lâu hơn một chút.
Nhưng khi tôi chạy đến, lại thêm một lần nữa sửng sốt. Đám
đom đóm xung quanh đang dần dần tụ lại. Chúng bay tới trước mặt tôi, rồi đậu
lên một khoảng không vô hình trước mắt. Thật sự là rất khó tin nhưng....chúng
đang xếp thành chữ!
Đúng vậy! Những con đom đóm đang xếp chữ trước mắt tôi. Đó
là một cái mặt mếu to đùng, sáng lấp lánh. Nhẹ một cái, mặt mếu lại mỉm cười.
Đám đom đóm vẫn không ngừng chuyển động, giống như một dàn đèn nháy lấp lánh.
Tôi cứng người nhìn chúng tụ lại. Xếp thành một chữ LOVE to tướng.
Chữ LOVE dưới ánh sáng đom đóm trở nên huyền ảo mà rực rỡ
hơn bao giờ hết. Nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung. Khi tôi còn chưa kịp hết
ngỡ ngàng, thì chữ love kia đã tan thành hàng triệu chú đom đóm nhỏ. Không gian
xung quanh đột ngột sáng bừng. Phải có đến hàng trăm chiếc đèn lồng đủ màu treo
dọc hai bên đường đang tỏa sáng. Tất cả đều được thắp lên, đủ màu sắc và kích cỡ.
Trước mặt tôi bỗng nhiên xuất hiện chiếc đèn lớn nhất, đẹp
nhất. Chiếc đèn xoay nhẹ, rồi nở thành một bông hoa cực lớn. Và người cầm bông
hoa ấy, không ai khác, chính là Thiên Vũ. Cậu ấy mỉm cười tiến lại phía tôi, rất
nhẹ, rất nhẹ. Tôi cảm giác như mình đang mơ, thực sự là đang mơ. Cho đến khi Vũ
tiến đến bên cạnh, cất giọng ấm áp hỏi tôi
Có thích không?
Tôi ngỡ ngàng nhìn cậu. Trong ánh sáng mơ hồ, khuôn mặt cậu
lại sáng rực, tựa như một vì sao lấp lánh. Khóe miệng khẽ cong lên đáng ghét.
Khung cảnh này...là dành cho tôi? Dành cho tôi thật sao?
Sao vậy? Cậu không
thích sao? – Vũ nhíu mày nhìn tôi. Cái cách nhíu mày của cậu ấy đúng là không
bao giờ thay đổi. Tôi lắc đầu. Cảm thấy thứ gì đó trong tim mình vỡ òa
Không! Tôi rất
thích! Rất rất thích!
Tôi ngẩng lên nhìn Vũ cười, trong ánh sáng long lanh ấy, cậu
khẽ vuốt tóc tôi. Chiếc đèn hoa đăng to nhất được đặt vào tay tôi. Vũ nói nhỏ
Thả đi!
Tôi bị âm thanh ấm áp làm cho ngây người. Xoay xoay chiếc
đèn, không biết nói gì. Vũ đưa tôi một ít nến, tôi châm vào dây đèn. Chiếc đèn
sáng rực, nhẹ dần đi. Hai chúng tôi mỗi người cầm một đầu cây đèn, sau đó cùng
thả tay. Ngọn đèn từ từ bay lên cao. Lung linh, rực rỡ. Giống như ngôi sao đẹp
nhất trên bầu trời bị rơi xuống nay được chính tay chúng tôi thả lại bầu trời.
Khi đèn bay lên cao rồi, tôi mới thấy bên dưới có một tờ giấy.
Lúc này tôi mới nhớ ra là khi thả đèn người ta hay viết ước nguyện vào giấy rồi
thả lên trời, ước nguyện sẽ thành hiện thức. Tôi liền tò mò nhìn Vũ
Cậu đã viết cái gì
thế?
Vũ mỉm cười, ra vẻ bí mật, nhún vai không nói cho tôi biết.
Tôi định gặng hỏi thêm thì Vũ đã tiến lại, nắm tay tôi kéo đi. Tôi nhớ lại tập
tài liệu của mẹ Vũ, tự liên kết các sự kiện, cuối cùng hiểu ra: Hai người cùng
thông đồng với nhau trong kế hoạch này. Tôi mỉm cười, lại tiếp tục hỏi
Cậu chuẩn bị từ
bao giờ thế?
Sau hôm cậu nói
câu đó! – Vũ đáp.
Tôi muốn hỏi thêm nhưng cậu đã xiết chặt tay tôi, tôi chợt cảm
thấy ngượng ngùng. Vũ mỉm cười. Hai chúng tôi lặng lẽ bước đi trên đoạn đường
tràn ngập ánh sáng đèn lồng.
Khi chúng tôi trở về, quả nhiên mẹ Thiên Vũ đã ngồi trong
phòng khách đợi. Dáng điệu rất vui vẻ ra đón chúng tôi. Không hiểu sao tôi lại
thấy có chút