Học Viện Thiên Tài

Học Viện Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328762

Bình chọn: 8.00/10/876 lượt.

h tượng chưa từng thấy trong lịch sử.
Hoàng Thiên Vũ và Phương Tuyết Mai - học sinh của học viện thiên tài bị chó đuổi.
Lại còn là trong buổi hẹn hò đầu tiên nữa!

Cuối cùng thì chúng tôi cũng thoát được khỏi con vật hung dữ
đó. Tôi đứng thở dốc, vậy mà Vũ còn dám quay ra cười nhạo tôi

- Cậu…nhìn cậu kìa…ha ha ha…..

Hừ! Cười! Cười cái gì? Tôi bị như thế này là vì ai chứ? Có
ai đi hẹn hò mà thảm hại thế này không? Tôi về nhà! Không hẹn hò gì hết! Thế là
tôi vùng vằng chạy ra ngoài bắt xe, một mình trở về trước, bỏ mặc Thiên Vũ ở lại
phía sau.

Việc đầu tiên tôi làm khi về nhà là thay ngay bộ đồ đáng
ghét này ra. Sau đó tắm rửa, trông tôi quá kinh khủng rồi! Tắm xong cũng thấy
khá hơn chút ít. Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho tên Hoàng Thiên Vũ đáng
ghét đó. Tôi ôm rất nhiều đồ ăn lên phòng, khóa cửa lại rồi một mình xem TV.

Sai lầm! Đúng là sai lầm khi quyết định đi theo cậu ta. Nếu
tôi ngoan ngoãn ở nhà xem TV thì có phải đã yên ổn không? Sẽ không phải thảm hại
đến như vậy! Càng nghĩ, máu nóng của tôi càng bốc lên. Vô thức coi Thiên Vũ là
nắm bỏng ngô, hại chúng bị bóp đến nát vụn.

Tối đó tôi cũng không nói với Vũ một lời. Nhất quyết ở lì
trong phòng xem phim. Bực mình ở chỗ, Vũ thấy tôi như vậy cũng không thèm dỗ dành
một tiếng. Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, chỉ muốn
nũng nịu với người yêu một chút. Vậy mà cũng không được! Đáng ghét! Đáng..đáng
ghét!

Vừa nói, tôi lại vốc thêm một nắm bỏng ngô, mãnh liệt thả
vào miệng. Ăn tham hóc xương, cổ nhân nói chẳng sai. Tôi vừa đút bỏng ngô thì
đã đã bị nghẹn, ho sặc sụa. Tôi vội chạy đi lấy nước. Và lần này thì tôi thực sự
phát điên. Ông trời cũng muốn trêu tức Phương Tuyết Mai này. Trong phòng không
còn một giọt nước. Cuối cùng chịu không nổi. Tôi phải mở cửa, lò mò xuống dưới
tìm nước.

Tôi hơi nhón nhón chân, đi thật khẽ để không tạo ra tiếng động.
Nhưng khi xuống thì chẳng có ai ở phòng khách. Chỉ có chị giúp việc đang lúi
húi dưới bếp. Gì chứ? Làm tôi tức giận như vậy không thèm quan tâm còn ra ngoài
nữa. Thiên Vũ! – Cậu đúng là tên đáng ghét nhất mà tôi từng gặp. Bực càng thêm
bực, tôi quay bước định về phòng thì chuông điện thoại reo lên. Ngó một hồi
không thấy ai bắt máy, tôi lại phải quay xuống.

- Alo!

- Tuyết Mai đấy hả? Bác đây!

Tôi giật mình khi nghe thấy giọng mẹ Thiên Vũ, ngơ ngác hỏi
lại

- Dạ! Có chuyện gì thế ạ?

- Vũ có ở đó không?

Tôi lắc đầu

- Không có ạ!

- Chết thật! Bác đang có chuyện quan trọng thế mà….

Đầu dây bên kia chợt im lặng. Có lẽ bác ấy có việc cần người
giúp, tôi vội vã nói

- Có việc gì thế ạ? Bác có thể nhờ cháu!

- Vậy có được không? – mẹ Vũ hơi lưỡng lự

- Bác có thể tin tưởng cháu!

Mẹ cậu dường như còn suy nghĩ gì đó, cuối cùng cũng đồng ý

- Cháu có thể mang cho bác tập giấy trong phòng ngủ của bác
tới đây không? Bác đang cần gấp!

- Được ạ! – Tôi ngay lập tức nhận lời!

Bác ấy đọc địa chỉ nơi cần đến cho tôi rồi cúp máy. Tôi
nhanh chóng ghi lại, sau đó vào phòng lấy tài liệu. Trời đêm hơi lạnh, tôi lấy
áo khoác mỏng khoác ngoài, rồi bắt xe tới địa điểm mà mẹ Vũ dặn. Thoạt đầu chiếc
xe chạy theo hướng đường lớn, có đèn đường nên rất sáng, nhưng khi xe ngoặt
theo hướng tới địa điểm thì đường bắt đầu tối dần và khó đi. Cuối cùng xe phải
dừng lại vì không đi được nữa.

Tôi trả tiền rồi chui ra ngoài, suýt thì chết ngất vì cảnh
trước mặt. Chính xác thì tôi đang đứng trước một cánh rừng. Âm u và tối. mẹ
Thiên Vũ thật sự ở bên kia cánh rừng ư? Chẳng lẽ tôi đã đi nhầm? Tôi lấy địa chỉ
ra xem lại, thấy không hề sai, vẫn đi đúng đường. Nhưng....tôi....tôi sợ nhất
là bóng tối!

Khu rừng lại còn vắng, chưa tính đến chuyện nó có thú dữ hay
không, chỉ thấy mấy tán lá xào xạc đã thấy lạnh người rồi. Không được! Không được
sợ! Bác ấy đang chờ mày. Không thể để bác ấy thất vọng! Tôi tự lên dây cót tinh
thần, tay nắm chặt tập tài liệu cần đưa, nhắm mắt nhắm mũi mà bước vào.

Nơi đây quả thực rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Thỉnh
thoảng lại có ngọn gió rít từ phía sau thổi tới, cây cối xung quanh đồng loạt
rung dữ dội. Đám lá dưới chân tôi bay ào ào. Tạo nên những tiếng động hỗn loạn.
Thật sự....thật sự rất kinh dị!

Tim tôi đập loạn xạ, gì chứ tôi sợ nhất là phải đi một mình
trong đêm tối, hơn nữa, còn đi ở một nơi đáng sợ như thế này. Trong đầu không
ngừng tưởng tượng đến mấy thứ kinh dị mà ngày trước hay đọc. Nghĩ xong lại tự
đánh vào đầu mình, cố gắng quên hết những điều vừa nghĩ. Ra sức trấn an bản
thân. Sắp tới rồi! Sắp tới rồi! Cố lên! Sắp tới rồi!

Mặc dù tự an ủi thế nhưng tim tôi vẫn nhảy điên cuồng, hai
tay thì lạnh ngắt. Mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy dọc. Con đường phía trước tối
om, khi im lặng, lúc xào xạc tiếng cây. Thậm chí...thậm chí tôi còn nghe thấy
có tiếng chân bước theo mình. Tôi sợ hãi nhưng không dám quay lại. Thường thì
trong film ma, đ


Old school Easter eggs.