
hu khác đến. Khắp nơi treo băng, những giàn đèn nối tiếp nhau, thảm đỏ trải dài, những bệ hoa hồng tỏa sắc tím nhu hòa dưới ánh đèn. Gần 1000 hàng ghế trong hội trường đã chật kín người. Ở gần sân khấu là một chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh dành cho ban giám khảo cùng khách mời. Thành phần ban giám khảo gồm 5 vị hiệu trưởng 5 khu, Hội trưởng Hội học sinh khu 3,4,5. Ngoài ra, còn có sự góp mặt của 5 vị khách mời là 5 nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước. Dẫn chương trình là cô Nguyễn Thanh Phương- cô giáo của tụi nó. Hậu trường phía sau nhốn nháo vô cùng. Các nữ học viên mỗi người một kiểu, thi nhau phục sức, trang điểm sao cho càng lộng lẫy càng tốt. Áo dài thướt tha khoác trên người mang theo những vẻ đẹp khác nhau. Những nữ học viên là người Việt thì là vẻ duyên dáng, nhu mì dịu dàng, còn những nữ học viên người nước ngoài, áo dài trên người họ lại toát lên sự quyến rũ nhưng tinh tế.
Trong một căn phòng chờ, bọn nó đang ngồi túm tụm lại ăn sáng. Bị kéo dậy từ lúc 3 giờ sáng, tính đến thời điểm này, bọn nó còn chưa được cái gì vào bụng. Bọn nó cắm cúi ăn ngấu nghiến đống pizza mà Nicko mang tới, hoàn toàn không để ý việc bản thân có bao nhiêu phần là mất hình tượng. Tay bọn nó dính đầy nước sốt, miệng còn dính nhiều hơn. Đảm bảo bọn hắn mà thấy cảnh này, không cười đến sái quai hàm mới là lạ. Ăn xong. bọn nó lững thững kéo nhau ra ngoài, vừa vặn đụng phải đám Minh Thư. Minh Thư giơ tay chặn ngang không cho nó đi. Nó liếc cô ta, lạnh lùng:" Muốn gì?" Minh Thư cười khẩy:" Tao muốn thách đấu với bọn mày!" Nó lạnh lùng cười:" Thách đấu? Xin lỗi, bọn tôi không có hứng!" Minh Thư vẫn không từ bỏ:" Sao vậy? Mày sợ sao?" Nó nhếch môi:" Cô thật sự muốn thách đấu? Tốt thôi! Nếu đã muốn chơi, bọn này sẽ chiều!" Nó kéo ba đứa bạn đi khỏi, Minh Thư liền rút điện thoại ra, gọi cho một người
- A lô, chuẩn bị xong chưa?
- Dạ, xong hết rồi ạ!
- Tốt lắm!
Minh Thư cúp máy, quay lại nhìn Thanh Tâm và Lâm Lâm cười độc ác. Nguyễn Hoàng Thiên Băng, lần này cô chết chắc !
Sau màn giới thiệu của cô Phương, từng nữ học viên bước ra, dưới ánh đèn rực rỡ, vẻ đẹp của họ sau những tà áo dài thướt tha lại thêm phần xinh đẹp, khả ái. Đám Minh Thư ra trước bọn nó. Minh Thư mặc một áo dài màu vàng nhạt, điểm xuyến ngọc trai dọc theo thân áo, đường cong 3 vòng uyển chuyển, duyên dáng, tóc uốn để sang một bên vai, làm không ít nam sinh phía dưới xịt máu mũi. Thanh Tâm mặc áo dài màu thanh thiên có thêu những đám mây nhỏ, tóc vấn lỏng, nhìn qua thập phần tao nhã. Lâm Lâm lại vận áo dài màu hồng, trên ngực điểm những đóa hoa đào kết lại từ ngọc trai, cổ tròn khoét sâu, tay áo may xòe, quyến rũ vô cùng. Tóc vấn cao trên đỉnh đầu, cài một đóa hoa nhỏ màu đỏ, lộ ra cần cổ trắng nõn, tinh tế. Những nữ học viên trước, đều bị lu mờ. Ban giám khảo gật gật đầu nhìn nhau, vẻ rất vừa ý. Tuy nhiên, trong đám khách mời, lại có một người không hề thay đổi nét mặt, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt một cái. Hiệu trưởng khu 5 thấy vậy liền hỏi:" Cô Jenny, cô thấy 3 thí sinh này thế nào?" Người kia từ từ mở mắt, nhìn đám Minh Thư không quá 3 giây lại nhắm mắt lại, hờ hững nói:" Không hứng thú!" Ông hiệu trưởng ngạc nhiên:" Sao lại không hứng thú?" Jenny đạm mở miệng:" Diễn xuất của họ quá nhàm chán, hoàn toàn không diễn tả được ý nghĩa của trang phục mình mặc!" Ông hiệu trưởng vuốt cằm, nói:" Tôi thấy họ rất tỏa sáng mà!" Jenny lại cụp mi, nói:" Ông cứ chờ đi, cái thật sự được gọi là tỏa sáng còn ở phía sau kìa!" Hiệu trưởng à một tiếng rồi quay đi.
Khi Lâm Lâm quay về chỗ của mình thì bọn nó bước ra. Mia mặc một chiếc áo dài màu nước biển nhạt, tay áo và viền áo đều được cách điệu bởi những bông hoa hồng xanh. Mái tóc đen dài uốn thành từng búp, thả xuôi theo sống lưng, cài một bông hồng xanh, gương mặt mỉm cười mang theo vô hạn xinh đẹp nhưng nhã nhặn. Nastia bước ra thứ hai. Cô nàng trẻ trung trong tà áo dài màu hồng nhạt, tay áo thêu hoa văn rất sống động, từng bước đi tựa như có vô vàn những cánh hoa bay theo, tóc nâu hớt mái, buộc túm rất tinh nghịch, đôi mắt biết cười lấp lánh tinh quang, một lần cười đem trái tim nam học viên một phát đốn rụng, nhưng lại cũng làm ai đó khó chịu.Tiếp theo là Dania, ở cô là sắc tím bí ẩn, những đóa violet trên áo như phát ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn. Tóc đen thả buông tự nhiên, gương mặt ẩn hiện nụ cười như có như không, cấp thêm một vẻ thần bí khó nắm bắt. Người cuối cùng bước ra, là nó. Khác với Mia,Dania, Nastia, nó đem đến là vẻ thuần khiết, trong sáng. Áo dài trắng muốt như tuyết, thêu những đóa sen bằng chỉ bạc, quần lụa được thay bằng váy satanh mỏng nhiều lớp, lúc bước đi, từng lớp váy theo đó chuyển động, vô cùng thanh lệ, thoát tục. Tóc bện mái, gài một bông hoa lan trắng thuần, thả dài xuống thắt lưng. Dưới ánh đèn, gương mặt kia như bạch ngọc thanh khiết, dịu dàng, điềm tĩnh, thản nhiên xa cách, lại có chút lạnh lùng. Sự xuất hiện của bọn nó, trực tiếp làm lu mờ tất cả, ánh sáng tỏa ra khắp nơi. Tất cả mọi người ai nấy đều ngơ ngẩn