
ủa tôi mà thôi. Nhưng vẫn như thường lệ, nhường tôi một chút.
-Cuốn Nhật ký Đặng Thuỳ Trâm đọc hay ghê!
-Ừ, Yên thích không?
-Có, Yên đọc thấy thích lắm!
-Vậy à?
-Vậy à là sao?
-À, không……!
-Tín chắc là bị gì rồi?
Tôi cười và lãng tránh, cắm cúi vào cuốn vở nháp mà giải đề thi. Ngữ Yên
cũng không hỏi thêm để tránh tôi khó xử. Cứ như thế, cái bàn cuối trở
nên yên ắng đến lạ thường. Tôi cảm thấy thỉnh thoảng một đôi mắt bên
cạnh nhìn tôi, nhẹ nhàng và đầy quan tâm. Định hỏi rất nhiều, nhưng chỉ
im lặng, dịu dàng.
Và cũng có một người khác như vậy. Không im lặng, không dịu dàng, mà đầy cương quyết, mãnh liệt.
-Tín, ra nói chuyện với Dung một chút!
Dung cương quyết đến nỗi tôi phải rời khỏi gần chục chiếc xe đạp đang tụm lại với nhau sau giờ tan học.
-Ra chỗ cũ trước đi, nhớ để phần tao nhé-Tôi quay lại đẩy lũ bạn đi trước.
Giữa cái đêm tối tĩnh mịch ấy, hai chiếc xe đạp được dắt bộ thong dong với
nhau. Ánh trăng khẽ đưa xuống, làm cho khung cảnh thêm chút lãn mạn.
Nhưng đó là vào phút giây khác, còn phút giây này đây, nó chỉ làm tăng
thêm vẻ u uất mà thôi.
-Tín giận Dung lắm nhỉ?
-…….!
-……!
-Chút chút!
-Từ vụ thi Văn?
-Không!
-Hay là vụ báo tường!
-Ừ!
-Tại sao lại giận?
Tôi dừng lại, chiếc xe đạp của tôi cũng dừng theo, và nó thua chiếc xe đạp của Dung nửa vòng bánh. Tôi thở dài:
-Không thấy nó quá độc đoán hay sao?
-Độc đoán?
-Ừ, kiểu như Dung đang tự một mình quyết hết ấy!
-Thế không phải là tốt ư?
-Không biết nữa, nhưng như thế là không công bằng với mọi người!
-Và không công bằng với cả Tín!
Tôi chẳng nói gì. Im lặng với Dung là thừa nhận hay phản đối cũng vậy mà thôi. Với tôi, im lặng là không muốn nói gì thêm nữa.
-Vậy Dung trách nhiệm với tập thể là sai ư, là độc đoán vì tập thể là sai ư?
Giọng Dung hình như nghẹn lại, có chút gì đó khiến tôi chùn lòng. Tôi im lặng, và cảm thấy có chút gì đó đỗ vỡ.
-Tín nói gì đi?
-Mình về đi!
Tôi dắt xe đi lên ngang với Dung, khuôn mặt dưới ánh trăng vàng khẽ đanh
lại. Cái mũi cao càng làm cho khuôn mặt ấy kiên quyết hơn với người đối
diện.
-Tín nói hết đi?
-Ừ, tập thể làm nên cá nhân, chứ cá nhân không thể tạo nên tập thể!
Tôi thở dài sau câu nói, vì linh cảm cho tôi thấy, khi câu nói này thốt ra, nó như cái mỏ neo níu giữ con tàu trước sóng gió bị nhấc bổng. Và con
tàu ấy sẽ trôi đi vô phương.
-Vậy Dung về!
Tôi không níu giữ, không gọi với theo. Chỉ im lặng mà nhìn Dung từ đằng sau. Bóng đêm dần dần ôm trọn Dung vào lòng, và từ từ cái bóng hình ấy hoà vào hư
không biến mất. Chỉ còn lại tôi, trơ trọi với một màu đen.
-À, quên, còn mày nữa!-Tôi đưa cái móc khoá hình đồng xu lên thì thầm.
Chiếc móc khoá hình đồng xu là thứ đi cùng chúng tôi gần hết những năm
phổ thông, nó đã từng chứng kiến tình cảm của tôi và Dung lớn lên như
thế nào. Những lần lòng đầy tâm trạng tôi vẫn nắm lấy nó như một nơi để
tâm sự. Và giờ đây nó nằm gọn trong tay tôi, bất động.
Tôi đạp
xe theo chiều ngược lại, cố gắng nhìn ra sau lưng lần cuối, hi vọng mang chút mong manh xem có ai sẽ đạp xe ngược theo không. Có lẽ tôi quá tự
cao, khi con trai mới thường làm như vậy. Con đường tối dài hun hút
không một bóng người. Tôi thở dài, nhấn mạnh pê-đan. Một lúc sau, ánh
sáng đèn đường cũng hiện ra, vàng nhạt, yếu ớt. Co người khẽ run trong
gió lạnh, xe tôi lăn chậm. Chỉ đơn độc một người con trai đang gặm nhấm
màn đêm.
-Sao lâu thế mày?-Thằng Hoàng nghe tiếng đá chân chống, quay ra hỏi.
-À, à, có nhiều vấn đề ấy mà!-Tôi vẫn trả lời như bình thường, chẳng tỏ vẻ gì cả.
Ngồi xuống cái ghế dài, chen vô cái đám bạn đang chụm đầu vào cái dĩa bánh
nóng hổi. Với tay tôi lấy một cái, đưa lên miệng cắn khẽ. Hơi nóng bốc
lên mang theo mùi hương ngào ngạt. Ngọt ngào nhưng khô khan.
-Tụi tao nghe thằng Hà kể hết rồi!
-Ừ, hồi sáng chứ gì?
-Nãy Dung gọi mày ra là để nói vụ lúc sáng.
-Ừ!
-Thế rốt cuộc ra sao?
-Thì bình thường, chỉ là tao lo bên thiết kế thôi, còn nội dung thì không tham gia!
Tôi từ tốn nuốt miếng bánh, chuẩn bị trả lời câu tiếp theo của lũ bạn.
-Thế hai đứa mày lại cãi nhau nữa chứ gì?-Thằng Hoàng hình như mặc định cho
tôi với Dung là một đôi thích gây gổ rồi hờn dỗi lắm thì phải. Câu hỏi
của nó làm bao nhiêu ánh mắt chụm lại nhìn. Còn tôi thản nhiên với tiếp
chiếc bánh thứ hai.
-Không, chẳng sao cả!
-Chẳng sao cả, tao không tin!
-Tao cũng thế, nghe cứ như truyện cổ tích ấy!
Tôi cười trước cái thái độ phản ứng của lũ bạn. Tiếp tục vừa ăn vừa giảng giải:
-Ừ, thì có gì đâu, ra thống nhất ý kiến lại, rồi doạ kèm Văn tao ấy mà!
<