
iờ mới bắt đầu. Lại là cái người thần bí kia, hắn rốt cuộc muốn gì! Trò chơi mới bắt đầu! Là ở hướng tôi thị uy hay là khiêu khích. Bất kể là cái gì, tôi cũng hầu tới cùng! Chờ xem! .
“Làm sao vậy”
Mộng thấy tôi không đuổi theo trở lại bên cạnh tôi ân cần hỏi. Lắc đầu,
tôi thân mật kéo tay Mộng, lặng lẽ nhích tới gần cô, dùng thanh âm chỉ
hai người chúng tôi nghe thấy đem tin nhắn lúc nãy nói cho cô biết, cô
ấy ngây ra một lúc, rất nhanh lại vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp
tục đi về phía trước “Vậy cậu định làm sao” Mộng.
Giả vờ giúp
Mộng sửa lại đầu tóc, đến gần bên tai cô nhỏ giọng nói “Tớ hoài nghi
trong phòng bệnh gắn thiết bị giám sát, về mặt này cậu là cao thủ, giúp
tớ tìm xem” sửa sang xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng, tiếp tục
đi đến gian phòng! .
Theo sau bọn họ đi vào phòng, Mộng không không chút dấu vết nhìn sơ qua căn phòng, lắc đầu.
“Oa! Mau đưa tớ xem, các cậu mua đồ ngon gì” tôi vội vàng mở túi.
“Nước trái cây, đồ ăn vặt, cơm hộp, cháo gạo, nước uống còn có Hamburger,
chân giò, đủ cho 1 nhà dùng, tớ ngất, các cậu cho là đi dã ngoại a, cái
gì cũng mua a!” .
Trừ cháo gạo cùng nước trái cây, những thứ khác cậu không thể ăn, biết không?” Mộng.
“Không phải chứ, cậu sẽ không để tớ cứ như vậy nhìn các cậu ăn đi! Tớ rất đáng thương! Tớ kháng nghị” .
“Kháng nghị không có hiệu quả, bác bỏ” Phỉ âm hiểm cười cười. Đột nhiên, một
đôi tay khoác lên vai tôi, quay đầu nhìn lại, Phong, ngủ một giấc tinh
thần thoạt nhìn tốt hơn nhiều. ” Đói bụng không, mau ăn cái gì đi, bọn
họ mua rất nhiều nhưng không cho tớ ăn, cậu phải giúp tớ ăn bù!” Tôi vô
lại nói với Phong, véo nhẹ đầu mũi của tôi ” cậu a, thật là một chút
thiệt thòi cũng không chịu ” Đúng rồi, nói thiệt thòi, tôi híp mắt nguy
hiểm nhìn Phong, anh bị tôi nhìn trong lòng phát hoảng ” sao nhìn tớ như vậy, cậu lại đang nghĩ chuyện xấu gì a ” Phong cảnh giác nhìn tôi , bày ra tư thế tự vệ” hắc hắc cậu nói thiệt thòi tớ đột nhiên nhớ tới ” Tôi
nhìn Phong cười âm hiểm ” trong lúc tớ mê man cậu đã làm gì tớ ” Hoàn
toàn quên mất nơi này là bệnh viện, quên mất bên cạnh còn có 4 cái bóng
đèn lớn đang phát sáng (hiểu nôm na là kỳ đà cản mũi), quên mất nơi này
còn có một người đang âm thầm giám thị tôi.
Ân, thừa dịp cô mê
man làm cái gì, thử nghĩ xem, chẳng lẽ là chuyện tôi trộm hôn cô ấy,
trên mặt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ(đột nhiên nghĩ ra) “Nghĩ tới”
thử hỏi, chẳng lẽ khi đó cô ấy đã tỉnh? .
“Chẳng lẽ khi đó cậu
đã tỉnh sao? Cô đã thanh tĩnh, còn cố ý mở mắt chậm như vậy, “cậu đùa
bỡn tớ” Phong càng nói càng tức giận, a, nguy rồi, nói lỡ miệng. Mọi
người mờ mịt nghe chúng tôi nói, “Tớ tớ không biết tớ cái gì cũng không
biết” tôi bối rối nói.
“Không, biết. Nói ” Phong gằn từng chữ
nói, tôi lùi một bước anh liền tiến một bước, “Thật xin lỗi nha, tớ cũng không phải cố ý nghe lén a, hơn nữa, thiệt thòi hình như là tớ a “. ”
Cậu còn nói thiệt thòi” .
“Uy, cậu muốn thế nào a” nhìn anh vẻ mặt càng ngày càng giận, nguy rồi nguy rồi, dẫm lên địa lôi rồi.
“Tớ muốn thế nào”. “Tớ tớ là bệnh nhân nha, cậu không được đánh tớ a!”. Anh âm hiểm đi đến gần tôi
“Hừ hừ cậu nói xem”. Thảm, “cứu mạng a” Kêu to hướng bốn người bọn họ cầu
cứu, tôi ngất, bốn người lại đang tìm vị trí tốt, tìm tư thế thật thoải
mái, bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui, đúng là không có tính người mà, cho
nên trong phòng bệnh của tôi liền trình diễn một cuộc truy đuổi, một
thiếu niên lôi thôi đuổi theo một thiếu nữ người mặc đồ bệnh nhân, bên
cạnh còn có bốn người ngồi ở 1 góc ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn quăng
ra chướng ngại vật, thanh âm cười đùa, cùng trêu chọc vang khắp phòng,
mặc dù đóng cửa, nhưng từ xa cũng có thể nghe thấy thanh âm của chúng
tôi từ trong phòng truyền ra. Bởi vì là giờ nghỉ trưa, bệnh nhân những
phòng bệnh khác rối rít trách cứ tiếng ồn ào quá lớn, ảnh hưởng người
khác nghỉ ngơi.
“Các cô các cậu đang làm gì đó?”Tiếng rống như
sư tử Hà Đông từ cửa truyền đến, chúng tôi dừng lại động tác nhìn thấy 1 người mặc trang phục y tá hai tay chống hông đứng ở cửa “bây giờ đang
là lúc nghỉ trưa các người không biết sao” Vội vã đi tới, nhìn rõ trong
phòng, xém chút nữa ngất đi, trời ạ, đây là phòng bệnh sao? Còn tưởng là cái bãi đổ rác.
Nước trái cây, xác hạt dưa, đệm chăn, gối đồ ăn vặt túi nilon vân vân rơi lả tả ở trong phòng, trên đỉnh đầu còn có
lông ngỗng bay loạn xạ trên không trung, y tá nhìn xong sắc mặt từ hồng
chuyển trắng, từ trắng chuyển xanh, rồi biến tím, trời ạ, y tá này là
con tác kè hoa sao? Nhịn, nhịn, nhìn y tá nhẫn nhịn cực độ kìm nén không nổi giận.
Thật mắc cười nga! Đang nhìn bọn họ, cả đám nhịn cười đến khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng kìm nén tức giận, mạnh tay đem tôi từ
trên giường kéo xuống, túm lấy cái gối trên tay tôi “Cô có biết cô bây
giờ là bệnh nhân không, cô nhìn xem phòng của cô nó ra cái dạng gì rồi,
còn có thể ở sao” nói xong một tay xốc chăn lên, lông ngỗng bên dưới bay lên, cả phòng bệ