
m.
“Thần, cậu tỉnh ư, tớ không phải nằm mơ chứ, tớ hình như nghe thấy cậu gọi tên tớ” Phong kích động nắm tay Thần, chăm chú nhìn chằm chằm sợ để sót bất kỳ cử động nào của cô.
Con ngươi giật giật, chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng chói chang, chớp chớp ánh mắt mơ hồ, thật vất vả mới nhìn rõ
mọi vật chung quanh, trời ạ, người kia chính là Phong vạn người mê a,
đầu tóc rối bù như đống rơm, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy tia máu, vốn là
khuôn mặt trắng nõn giờ trên mặt không có chút thần khí, tràn đầy mỏi
mệt, vốn là môi mỏng hồng nhuận nay đã trở nên tái nhợt khô héo, cằm dài râu mọc lún phún.
“Thần, cậu thật tỉnh rồi?” Phong, muốn mở
miệng nói chuyện, nhưng là cổ họng thật khô, há hốc mồm nhưng không phát ra được thanh âm nào, dùng khẩu ngữ(nhép miệng) ý bảo anh: nước. “Nga,
nước. Chờ một chút” nhìn anh luống cuống tay chân giúp tôi rót nước,
trong lòng rất cảm động “Nước đây” cẩn thận đem tôi đở dậy tựa vào trong lòng ngực của anh.”Chậm, uống từ từ” hô! Khá, khàn khàn nói “Cảm ơn”,
anh sửng sốt, rất nhanh khôi phục, đem tôi nhẹ nhàng để nằm xuống trên
giường, anh để cái chén xuống như cũ ngồi ở bên giường nhìn tôi , tôi cố sức nhấc lên góc chăn, ý bảo anh đến trên giường nghỉ ngơi, nhìn cử
động của tôi, không giải thích được!”Tớ, muốn gối lên, cánh tay của cậu, ngủ” cổ họng như trước rất đau, nói chuyện rất khó khăn, gật đầu, tôi
cố sức nhường 1 nữa giường cho anh, cởi xuống giày, ngủ ở bên cạnh tôi,
cẩn thận đem đầu của tôi để ở trên cánh tay của mình, tấn lại góc chăn,
hai tay vây quanh tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi, “Thần, ngủ đi!” Râu đâm vào trán thật đau, nhìn anh an tâm nhắm mắt lại, lập tức truyền đến
tiếng hít thở đều đều!
Nằm lâu như vậy nhưng ngủ không được, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút,
nghe được thanh âm tay cầm cửa chuyển động, ngẩng đầu nhìn lại, là bốn
người bọn họ, bốn người thấy tôi tỉnh vốn định cao hứng kêu to “Hư” làm
dấu im lặng, chỉ chỉ Phong đang ngủ say, bọn họ liền hiểu gật đầu, tôi
cẩn thận từ trong ngực Phong chui ra, xuống giường, bước chân không
vững, xém chút nữa ngã nhào, may là Mộng kịp thời đở lấy tôi, mới không
bị bêu xấu, bọn họ bảo tôi trở về giường nghỉ ngơi, lắc đầu, chỉ chỉ
bụng, dùng khẩu ngữ nói “Tớ là đói, không có chuyện gì” cả nhóm nhẹ tay
nhẹ chân ra khỏi phòng bệnh, nhẹ đóng lạicửa, vừa đúng giờ ăn cơm, mọi
người cùng nhau đi tới phòng ăn, ăn chút cháo gạo “Phi.” Mới uống một
ngụm liền phun ra “Đây là cháo gì a” tôi khàn khàn nói “Tại sao a”
Mộng.
“Cháo này có cát” Tôi bày ra bộ mặt đau khổ.
Mọi
người cười vang, a, thì ra bọn họ đã sớm biết, cái đám này làm sao mà
tốt bụng cùng tôi dùng bữa đàng hoàng, tức chết tôi đi, tôi bực bội gục
xuống bàn không để ý tới bọn họ.
“Thật xin lỗi nha, Thần, chúng tớ không phải cố ý đâu, lần sau không dám nữa” Mộng.
“Đúng vậy a, Thần, chúng tớ bởi vì cậu mà buồn bực hết mấy ngày, đừng tức giận nữa” Phỉ.
“Nga, thì ra các cậu là vì trả thù tớ, mới dẫn tớ đến nơi này ăn cơm a”
Không có đâu, ý tớ không phải như vậy” Phỉ.
“Tớ mặc kệ, tớ muốn ăn cơm, thật đói, mấy người các cậu tự xử đi” nói xong xoay mặt sang bên khác.
“Biết rồi, Đại tiểu thư, chúng tớ lập tức đi mua cho cậu” Vũ, vậy được chưa.
Vũ cùng Hạo ra ngoài mua thức ăn, mà ba người chúng tôi thì ở chung một chỗ nói chuyện phiếm.
“Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang tốt lành sao tự nhiên lại trốn nhà rời đi” Mộng.
“Trốn nhà rời đi, người nào a, tớ sao, làm sao có thể, ai nói với cậu?” .
“Thần, cậu đừng giấu diếm bọn tớ nữa, nói đi” Phỉ, tôi làm sao có thể nói cho
bọn họ biết là tôi vì ghen nên tức giận bỏ đi a, rất mất thể diện! .
“Thần, nói mau a, cậu đừng dài dòng nữa” Mộng, ai nha, cười thì cười được rồi, mặc kệ, sau đó đem tất cả mọi chuyện xãy ra kể cho bọn họ biết, bọn họ
sau khi nghe xong “Thì ra là vậy” Mộng khó tin nhìn tôi , gật đầu “Thần, cậu sao lại làm chuyện ấu trĩ như vậy” Mộng “Tớ biết sai rồi, các cậu
đừng mắng tớ” tôi cúi đầu nói. Sát thủ là không thể động tình.
“Hiện tại cậu định làm như thế nào” Phỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc ít có nhìn tôi .
Ngẩng đầu nhìn bọn họ, lắc đầu, lại cúi đầu.”Tớ cảm thấy tớ hình như đã hiểu được 1 số việc không rõ trước kia” .
“Là sao” hai người đồng thời hỏi “Tớ trong lúc ngủ mê man, mơ thấy chuyện
khi tớ còn bé, mặc dù chỉ là một đoạn ngắn, nhưng chắp nối lại, có thể
biết được 1 vài chuyện” .
“Cái gì a, cũng không biết cậu đang nói cái gì” Phỉ.
“Sau khi cứu ra cha tớ, tớ sẽ nói cho các cậu biết, hiện tại trước giữ bí mật” tôi ra vẻ thần bí.
“Chúng tớ đã về, các cậu vừa nói chuyện gì a, vui vẻ như vậy” Hạo.
“(*__* ) hì hì… , không có gì, có mua cái gì ăn ngon không” tôi liếc nhìn túi
xách trong tay bọn họ “Ân, thơm quá a, mau, đi mau, trở về phòng đi, tôi cười đùa đẩy bọn họ hướng phòng bệnh đi tới! Điện thoại di động rung
lên, mở ra nhìn, tin nhắn mới: chúc mừng cô còn sống, trò chơi của chúng ta bây g