
i tỷ tỷ mang tin mừng, Hiền phi muôi ,muội kính tỷ tỷ cùng hoàng thượng một ly" nói rồi nâng cốc lên chiếc
miệng đỏ chót mị tình từ tốn uống, cố gắng tạo ra bộ dáng mê người nhất, cô chán ngán nhìn ả, rồi cũng theo đường mắt mà chuyển qua nhìn hắn,
chẳng thoải mái chút nào, cả người cô đều bị hắn đặt hẳn vào lòng, nóng
chết đi được, Hiền phi lui xuống sắc mặt liền thay đổi, trở nên đanh đá
và độc ác hẳn, lòng dạ đàn bà thật khó đoán, y cầm chiếc phiến phe phẩy
cười khẩy, trong cả buổi tiệc chỉ nghe được toàn những lời nịnh nọt chúc mừng của bọn cung phi, nhưng có thể ngầm hiểu được ý tứ trong lời nói,
không những thế các ả còn dâng quà cáp lên nữa, cô hứ một cái mỗi lần có một người tặng quà, nhất định đem về đốt hết nếu không chắc sẽ bị ám
khí của mấy ả ta làm cho ô uế mất, cháu đỡ đầu của mình sao có thể nhện
mấy thứ toàn là **** rủa cùng xấu xa kia chứ, cô sẽ đem sẽ dầm, chấm,
tùm lum nói chung thiêu hủy hết, để lại là có họa. Cả mấy canh giờ chán
ngán rốt cuộc cũng kết thúc, cô ngáp dài đi cùng hắn trở về, hắn nói là
muốn cùng cô đi dạo nên cả hai thuận đường đi dạo vào một nơi nào đó
không biết tên, nhưng khung cảnh ở đây cũng có thể nói là mĩ, đêm nay
trăng sáng, tuy có chút lạnh nhưng vẫn có vẻ hữu tình dâng cao, bãi cỏ
mềm mại sột soạt theo từng bước của hai người, mộc lan màu trắng thanh
khiết ven đường tỏa mùi dịu dàng, cây lá ủ rũ phủ xuống như đang chìm
mộng hồng, trăng linh động, dát vàng lên mặt nước, tròn trĩnh phúc hậu
diu dang mà soi bóng xuóng mặt hồ, nếu im lặng còn có thể nghe được
tiếng nước chuyển động bởi những chú cá nhỏ hay mấy con nhện nước, cô
hít thở lấy ngụm không khí trong lành, cơ thể thoải mái vô cùng, ở đây
thật khác tương lai
-"Kì Phong, ngày mai thiếp về nhà rồi" Cô rủ mi ánh mắt trầm buồn nói
-"Jenny, sao vậy chẳng phải nàng đã hứa ở lại đây làm lão bà của ta rồi sao" Hắn nheo mắt, cố tìm kiếm điều gì đó khi nhìn sâu vào cặp ngươi
màu tím kia
-"Phải, nhưng thiếp về rồi sẽ trở về" Cô mỉm cười nói,
trong lòng có chút bất an, nếu như về nhà mà bọ cha cô bắt kế thừa ngay
thì sao
-"Ta đi cùng được không?" Hắn nhẹ giọng nói, mắt hướng về
khung tròn tỏa sáng trên trời, nhìn nghiêng một mặt trông hắn thật đẹp a
-"Ơ...." Cô không thể ngờ hắn lại nói như thế
-"Nếu như nàng
không cho ta đi cùng thì cũng đừng hòng mà bỏ đi" Hắn tuy không để cô
nhìn rõ nét mặt lúc này nhưng có thể nghe ra được hắn dỗi hờn và tức
giận, ủy khuất thế nào
-"Bá đạo" Cô thốt lên, trong tâm bỗng len lói một dòng ấm áp
-"Thế nào, cho hay không" Hắn quay đầu lại ánh mắt ôn nhu nói
-"ÂN" Cô bất đắc dĩ gật đầu, nếu như dady mà biết chuyện này chắc tức giận đến mức nhập viện luôn chứ
-"Vậy mới ngoan" Hắn bước đến ôm cô vào lòng, gác cằm lên trán cô, nhu
tình như thủy, ánh mắt hắn hướng về một nơi sâu xa, nhưng tầm mắt luôn
hình thành hình bóng của cô, một khắc xa cô dù là ngắn ngủi nhưng hắn
cũng rất ư là nhớ.
Tản sáng, mọi vật đều như rủ hết vẻ ủ rủ đêm
qua, bên ngoài cửa sổ chim hót líu lo, một tia tơ vàng len lỏi khéo léo
qua cái khe hở ở cửa đáp xuống hàng mi cong vút nhưng không dài của nhỏ, gương mặt ửng hồng, đôi môi nhỏ nhắn, khẽ ưm một tiếng, nhỏ dụi mắt,
con ngươi linh động màu nâu mở ra nhắm lại rồi cuối cùng quyết định thao láo mở to, nhỏ mỉm cười ngồi dậy, vươn vai mấy cái,nhìn qua phía bên
cạnh của mình, khuôn mặt tuấn mĩ của chàng, ngũ quan tha nh tú, mạnh mẽ, làn da ngâm đen, lúc ngủ vẫn lạnh lùng a, nhỏ nhìn chăm chú vào chàng,
tay khẽ vuốt ve cái bụng của mình, hạnh phúc bất tận tràn ngập trên khóe miệng cùng hai lúm đồng tiền sâu kín
-"Lan Nhi có chuyện gì vui mà cười thế" Chàng ôn nhu nói, con ngươi ấm áp nhìn gương mặt đang tươi cười của cục cưng
-"Nga, không có gì mà" Nhỏ nhảy xuống giường làm chàng hoảng hốt, nhíu mày trách yêu
-"Lan Nhi, đừng có nhảy như thế chứ, lỡ ngã thì sao" Chàng ngồi nhổm
dậy, theo đó bước xuống giường, tiện tay khoát long bào đang đăt ở trên
ghế vào, mỉm cười bước gần đến ôm lấy thân thể hồng phấn vào lòng
-"Tuân, ngày mai là chúng ta về nhà rồi, chàng nếu như không thích đi
cũng được mà, còn chuyện triều chính của chàng thì sao a" Nhỏ phụng phịu nói, đôi má phúng phính phồng to
-"Nàng sao lại nói thế, ta nếu
như không có nàng bên cạnh thì sẽ bất an vô cùng, với lại đi cùng nàng
để gặp được phụ mẫu của nàng, ta muốn cảm ơn họ đã sinh ra nàng cho ta
đây, còn việc triều chính ta sẽ giao cho Nhật Quang" Chàng vừa nói tay
vừa xoa đôi gò má trơn mềm của nhỏ
-"Ân" Nhỏ đỏ mặt hơi cúi đầu nói
-"Hoàng thượng, đã đến giờ thượng triều" Lưu công công đứng bên ngoài nói vọng vào
-"Đi thôi, Lan Nhi" Chàng ôm lấy eo nhỏ thẳng bước ra ngoài, từ ngày
nhỏ được phong làm quý phi lúc nào cũng cùng chàng thượng triều, dù rất
ngại và mấy lần nói với chàng nhưng chàng vẫn ngang bướng không chịu nên đành phải mặc cho chàng "đưa" đi
theo.........................................
Cả năm ngư