
iến con người ta u mê và nhầm lẫn. Đến khi nó tan biến đi rồi, cô chỉ có thể tự đặt ra những câu hỏi khiến bản thân mình hoang mang.
Vũ ngẩng đầu lên nhìn Dương Nguyễn, thấy khuôn mặt anh chìm đắm. Quá khứ của anh, con người của anh, trái tim của anh…tất cả đều không có cô. Anh đang ở trong một thế giới khác, phải, đang ở một thế giới khác.
“Anh có yêu em không Nguyễn?” Đột nhiên, Vũ thấy mình hỏi thật ngớ ngẩn.
Dương Nguyễn không nhìn cô, anh chán ghét đẩy cô ra, hành động thô lỗ và xa cách. Sau đó anh nói: “Đừng hỏi những câu trẻ con như thế. Anh biết em đã có câu trả lời rồi.”
Vũ cười, cái cười của cô khiến không khí như nặng dần. Cuối cùng, cô ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi anh. Nơi ấy có mùi thuốc lá, là thứ duy nhất mà anh có thể cho cô. Tất nhiên, anh yêu cô. Và cô cũng vậy. Chỉ là quá khứ của anh, anh không thể dùng nó để yêu cô được. Sự chìm đắm của anh đã tách anh ra khỏi tất cả, anh không phải người dành cho cô.
Cô nói: “Dương Nguyễn, anh có nhớ không? Lần đầu tiên khi em nhìn thấy anh, cảm giác anh là một người con trai thật thuần khiết, sạch sẽ.”
“Vậy sao?” Dương Nguyễn hỏi lại, giọng điệu hơi giễu cợt.
“Phải. Khi đó anh mặc áo sơ mi màu trắng, đứng cô độc đợi xe bus. Dáng người anh rất thẳng, dường như anh đang mang một nỗi lòng nào đó. Các ngón tay của anh, đôi mắt của anh…Nó khiến em không thể ngắn được cảm giác say mê. Em nghĩ anh là chàng trai có thể đem lại hạnh phúc cho mọi cô gái.”
“Và em đã nhầm?”
“Không, em không nhầm. Nhưng trong những cô gái đó nhất định không có em. Hai kẻ cô đơn không thể khỏa lấp cuộc đời nhau.”
“Vậy tại sao em còn ở bên anh?” Dương Nguyễn nắm chặt lấy cổ tay của Vũ, hỏi cô bằng giọng điều buồn bã và mỏi mệt.
“Bởi vì đây là tai kiếp của em. Gặp được anh trong cuộc đời không phải là do duyên phận, mà là tai kiếp. Em chỉ có thể ở bên anh cho đến khi nào chạy trốn được.”
…
Mùa đông đã tới, những cái lạnh thổi ngập phổi khiến máu trong người như ngừng chảy. Vũ nghe thấy đâu đó trong cơ thể mình có một tiếng nói mỏi mệt, mong cô hãy biết dừng lại đúng lúc. Cô thường hay mỉm cười vô nghĩa, đứng bên cửa sổ ngắm hoàng hôn buông xuống. Tâm trạng trống rỗng, đợi cho ngày tàn hẳn sẽ pha cho mình một tách cà phê.
Vũ vẫn viết truyện, câu chuyện đã đi tới những chương cuối cùng. Cô không biết bản thân đang muốn nói đến điều gì, chỉ biết rằng những con chữ càng ngày càng nhàn nhạt, không thể biểu đạt hết những ý mà mình muốn nói đến.
Rồi một ngày tháng mười hai, Vũ phát hiện ra bản thân đã mang thai. Kinh nguyệt mãi không chịu tới, cô nôn khan, cơ thể mỏi mệt và chỉ muốn ngủ. Vũ ra ngoài và mua một que thử thai. Người bán thuốc là một cô gái trẻ, khuôn mặt bình thản. Dường như những trường hợp thế này đã xảy ra quá nhiều, cô ta không còn ý kiến gì được nữa.
Vũ ngồi lên thành bồn tắm, ngắm nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, trong lòng không biết đang vui hay đang buồn. Vũ bắt đầu nghĩ đến chuyện phải làm gì lúc này. Cô có hai sự lựa chọn, nhưng lại chỉ có thể chấp nhận một. Vũ nhếch môi cười, mái tóc đã dài đến cằm đâm vào miệng có cảm giác đau nhói. Cô đưa tay sờ lên bụng, không hề cảm thấy có bất cứ sinh linh nào tồn tại nơi đó. Đây là một điều kỳ diệu, phải, là một điều kỳ diệu bất ngờ nhất trong cuộc đời.
Cô đã có thai với Dương Nguyễn.
Cả ngày hôm đó, Vũ không làm gì cả, cô chỉ ngồi trong bồn tắm, và ngâm nước. Nước cứ ấm rồi lại lạnh dần, khiến cho Vũ gần như điên cuồng. Cô cần hơi ấm, ngay lúc này chỉ có hơi ấm của nước mới khiến cô cảm thấy an bình. Cả người Vũ run lên cầm cập, đôi môi trắng bệch nhưng cô vẫn không chịu rời khỏi bồn tắm. Bình nước nóng đã cạn, cô chỉ có thể ngâm trong nước lạnh. Cuối cùng, Vũ có cảm giác mình đang chìm dần, chìm dần. Cả người cô trượt xuống, mắt môi ngập nước. Có đôi lúc cô muốn làm cá, có thể sống một cuộc sống khác biệt, ở một thế giới khác biệt. Ở nơi đó, dưới lòng đại dương sâu thẳm, cô có thể đem tuổi trẻ và nỗi cô đơn của mình chôn đi, thời gian sẽ không thể vùi lấp được nó.
Nước mắt bắt đầu tuôn ra, nhưng nó đã bị dòng nước lạnh trên mặt hòa lẫn. Vũ bị sặc, nhưng cô không có sức lực để đứng dậy. Có cảm giác như cô đã thành cá thật, chỉ là chưa có mang để hô hấp. Một chú cá khác biệt giữa lòng đại dương bao la. Thế rồi Vũ thấy mình lạc vào một thế giới trống rỗng. Không có gì cả, màu sắc cũng không. Vũ mong mình có thể gặp được ai đó, hỏi họ về những gì cô đã trải qua. Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, thì cô chỉ cần đợi cho đến khi bản thân tỉnh dậy. Nhưng không có một ai xuất hiện, ngay cả quá khứ cũng không có.
Đến tận sau này nghĩ lại Vũ mới biết, hóa ra đó chính là tuổi trẻ của cô.
Vũ tự hỏi chính bản thân rằng liệu cô có thể cứ thế mà chết đi hay không? Cùng với đứa bé này? Cô nhớ đến lúc bà sắp ra đi, bà nói sau này cô nhất định phải hạnh phúc. Nhớ đến mẹ ở nhà, bà nói cô phải chăm sóc tốt cho bản thân mình. Nhớ đến ba,