
trước. Hạ Vũ tuy bên ngoài ham chơi, vô
tâm nhưng từ nhỏ được bà ngoại và bố dạy cho việc nấu nướng nên vốn có tay nghề,
hôm nay mới được dịp trổ tài vào bếp. Mở tủ lạnh, Hạ Vũ lục lọi ít đồ ăn rồi chế
biến vài món đơn giản như: Bánh chưng rán, rau xào, Gà chiên giòn, giò rim nước
mắm. Thanh và An phụ giúp, Quỳnh thì ngồi “ám” Minh không cho uống rượu nhiều.
Toàn đồ ăn đã sơ chế sẵn nên Hạ Vũ nấu rất nhanh, vừa xong thì Thiên đi xuống
nhập hội. Hạ Vũ và các bạn cũng ngồi xuống bàn ăn, con bé khẽ liếc mắt lườm
Thiên như nhắc nhở cậu ta không được uống nhiều.
Mấy tên con trai biết
mình ít tuổi, lại không biết bố mẹ Thiên đi chúc tết về lúc nào nên cũng có chừng
mực, uống vừa đủ rồi kéo nhau ra chơi bài. Dũng, Minh, Thanh, An làm bốn người
chơi chính. Quỳnh tiếp tục ngồi cạnh Minh “ám quẻ”, Việt với Thiên ngồi trên ghế
xem phim. Hạ Vũ chợt cảm thấy thừa thãi, lại không muốn giáp mặt với Thiên và
Việt ở cùng một chỗ nên lẻn lên sân thượng đứng một mình.
Cảm giác ở cùng hai người
mà mình thích, hai người đấy lại là bạn thân khiến Hạ Vũ thật khó xử, tâm tư rối
rắm. Thiên từ đằng sau bất ngờ hù một tiếng làm Hạ Vũ giật mình, khác với mọi
ngày sẽ lao vào đánh trả Thiên, Hạ Vũ chỉ cười rồi im lặng chống tay lên lan
can nhìn xuống dưới. Nhận ra được sự khác thường của Hạ Vũ, Thiên hỏi:
“Có phải gặp Việt khiến
Hạ Vũ không vui?”
“Đúng là có chút đau
lòng.” Hạ Vũ không suy nghĩ buột miệng đáp.
“Sao? Vẫn còn đau lòng
ư?” Thiên nhíu mày, “Thế thì càng phải gặp, gặp nhiều sẽ hết đau lòng. Thực ra
hôm nay Việt không muốn đi cùng hội, nhưng tôi ép đi đấy. Nếu Hạ Vũ chấp nhận
làm bạn gái tôi, Việt là bạn thân của tôi, không thể tránh khỏi không gặp nhau,
chẳng lẽ cứ trốn nhau mãi...”
Thiên chưa kịp nói hết
câu thì cả hai nghe thấy tiếng cửa lên sân thượng bị khóa: “Cạch, cạch.”
Hạ Vũ xoay người nhìn cửa
bị đóng lo lắng. “Ai khóa bên trong rồi, làm sao bọn mình xuống được, đùa kiểu
gì vậy, ông đang ốm lại đứng đây hóng gió thế này.”
Thiên kéo tay Hạ Vũ lại
gần. “Kệ đi, khóa cửa chúng ta càng có thời gian nói chuyện, có bà ở bên, ốm mấy
tôi cũng chịu được.”
“Khéo mồm quá đi!” Hạ
Vũ véo mũi Thiên, Thiên nắm lại bàn tay vừa véo mũi của Hạ Vũ.
“Ngày mai mùng ba tết
trùng vào Valentine, tôi đón bà đi chơi được không?”
“Cũng chưa biết được.”
Hạ Vũ rụt tay lại, chưa
xác định rõ tình cảm với Thiên, Hạ Vũ không thể nhận lời đi chơi Valentien với
Thiên được nên con bé nhanh chân chạy lại cửa, đập mạnh gọi to tên Minh. Mấy
phút sau thấy Minh mở cửa ra, Hạ Vũ đá vào chân Minh mấy cái cáu: “Lớn rồi còn
chơi trò này, sao lại chốt cửa?”
“Ơ, tôi có chốt đâu,
nghe bà gọi tên tôi thì tôi lên mở cửa.” Minh oan uổng nói.
Chương 13
Hạ Vũ xuống tầng một,
nhìn vào chiếu bài thấy Quỳnh đã thế chỗ Minh đang hăng say “sát phạt” với
Dũng, Thanh, An. Hạ Vũ lại gần Dũng nhìn nhìn vào những quân bài trên tay cậu bạn.
Dũng đang thắng to nên cười hả hê sung sướng:
“Bà xem, từ lúc thằng
Việt nó không ngồi ở đây ám tôi, tôi thắng to.”
Hạ Vũ cứ nghĩ Việt ngồi
dưới này, Minh với Quỳnh là một đội nên khả năng Minh để Quỳnh cầm bài chạy lên
chốt cửa là nhiều nhất, Minh không nhận, chẳng lẽ lại là Việt nhốt Hạ Vũ và
Thiên ngoài sân thượng. Đang suy nghĩ thì Dũng nhờ vả.
“Tôi lạnh quá, nãy uống
hơi nhiều, bà chạy lên phòng Thiên xem có cái áo khoác nào mang xuống tôi mặc tạm.”
“Rồi, đợi tôi mang xuống.”
Hạ Vũ đứng lên chạy một mạch lên tầng hai, rẽ
trái vào phòng ngủ của Thiên, thấy chiếc áo khoác lúc sáng Thiên mặc để trên
bàn thì chạy lại. Chưa kịp cầm lên thì Hạ Vũ nhìn thấy trên giường có một người
nằm trùm chăn kín mặt chỉ hở ra hai bàn chân đi tất trắng. “Chắc là Minh trốn
Quỳnh lải nhải lên đây ngủ đây mà, phải giấu tất đi mới được.”
Nghĩ là làm, Hạ Vũ rón
rén lại gần, hai ngón tay nhón lấy một góc tất ở chân phải, đang định rút thật
nhanh thì người kia ngồi bật dậy, chiếc chăn mỏng bị hất lên không trung rồi
trùm lên đầu Hạ Vũ, Hạ Vũ sợ quá giãy giụa lùng bùng trong đống chăn rồi ngã xuống
giường. Khi kéo được tấm chăn ra thì Hạ Vũ bàng hoàng nhìn thấy trước mặt mình
là gương mặt phóng to của Việt. Đôi mắt đấy giờ đây không lạnh lùng nữa mà mang
theo sự mệt mỏi, lơ đãng. Bắt gặp ánh mắt của Hạ Vũ, đôi mắt ấy nhanh chóng
khôi phục lại vẻ cứng ngắc, Việt vội vàng chống tay đẩy người ngồi lên ngay ngắn.
Hạ Vũ cũng nhanh chóng bật dậy như cái lò xo, với chiếc áo trên bàn rồi chạy biến
xuống tầng một.
Dũng mặc áo vào và hỏi:
“Bà có thấy Việt đâu không? Lúc nãy cậu ta uống rất nhiều.”
“Đang ngủ ở trong phòng
Thiên ấy.” Hạ Vũ trả lời, giọng vẫn còn run run.
Hạ Vũ không thể lý giải
được, mỗi lần gần Việt là lại tim đập chân run. Cảm giác này rất khác với cảm
giác bình yên, nhẹ nhàng khi gần Thiên. Cảm thấy thật ngột ngạt, Hạ Vũ không thể
ở đây thêm được nữa, Hạ Vũ muốn về nhà. Hạ Vũ chạy lên tầng ba tìm Thiên không
thấy, lại nghe được tiếng Minh vọng từ