
nghĩ sao?”
“Tao,” Hạ Vũ ngập ngừng,
trong đầu Hạ Vũ bắt đầu xuất hiện những hình ảnh của Việt, từ những ngày đầu
tiên quen biết cho đến những ngày Việt lạnh lùng từ chối, không được, nhất định
lần này phải cố gắng, Hạ Vũ không tin mình không có một chút tình cảm gì từ Việt.
Hạ Vũ nhờ Phượng chạy vào lấy bút, đặt tờ giấy lên ban công lớp học viết thêm
vào: “ 8 giờ tối ngày 02 tháng 04: Chỉ cần có với mình một chút, một chút tình
cảm thôi xin bạn hãy đến. Tôi đợi bạn ở cổng trường. Không gặp không về.”. Viết
xong Hạ Vũ đưa tờ giấy cho Minh nhờ gửi lại, Minh gật đầu nhận rồi chạy về lớp.
8 giờ tối Hạ Vũ đợi Việt
ở cổng trường như đã hẹn, Hạ Vũ nôn nóng, hồi hộp, hy vọng đi qua đi lại lòng
vòng quanh cái xe đạp của mình. Nửa tiếng trôi qua vẫn chưa thấy Việt xuất hiện,
trong đầu Hạ Vũ xẹt qua nỗi thất vọng, chán nản. Hạ Vũ bắt đầu đếm từng bước
chân vòng vèo của mình. Cảm giác lo lắng dâng lên, lòng quặn lại như bị hàng
ngàn con kiến cắn. Một tiếng trôi qua, Hạ Vũ không ngừng đếm, đếm, cứ đếm đi đếm
lại đến năm nghìn rồi quay lại từ một. Những con số, thời gian, không gian… tất
cả mọi vật chao đảo, mờ dần trong đôi mắt ngấn nước của Hạ Vũ: “Đến hay không đến,
không đến hay đến muộn. Tại sao bạn viết tờ giấy ấy ám chỉ bạn không ghét tôi.
Đã qua ngày ‘Cá tháng tư’ rồi mà, sao lại lừa dối tôi.” Hạ Vũ lẩm bẩm nhắc đi
nhắc lại câu nói ấy thay cho đếm số.
Trời tối và thưa dần
người qua lại, ở một cổng trường trung học, có một cô bạn gái đang đứng bên cạnh
chiếc xe đạp gục khóc.
“Hạ Vũ, về thôi. Việt sẽ
không đến đâu?” Giọng Thiên cất lên.
Hạ Vũ sững sờ ngước đôi
mắt ngấn nước lên gắt gỏng: “Ông đến đây làm gì? Ai bảo ông đến. Là Việt phải
không? Việt bảo ông đến thay phải không? Ông về ngay đi, tôi không về, tôi đợi
Việt.”
“Cậu ấy sẽ không đến,
bà định ngồi đây đến bao giờ, bà có biết bao nhiêu người sẽ lo lắng cho bà
không?”
“Kệ tôi, tôi không quan
tâm, tôi nói đợi là sẽ đợi.” Hạ Vũ gào lớn.
Thiên nổi điên, cậu ta
hùng hục dựng xe, nắm mạnh tay Hạ Vũ kéo mạnh về phía cửa hàng của chú Tư.
“Được, bà muốn đợi, vào
đây, tôi sẽ gọi điện cho Việt, bà trực tiếp hỏi xem cậu ta có đến không?”
“Bỏ ra, việc của tôi
không cần ông xía vào.”
“Sao lại không cần.”
Thiên mỉa mai: “Tôi yêu bà nên việc của bà cũng là việc của tôi, tôi không cho
phép người tôi thích tự làm mình bị đau, hiểu chưa?”
Hạ Vũ vùng vằng ra khỏi
tay Thiên, nói là làm, Thiên kéo Hạ Vũ vào quán chú Tư, nhờ chú bấm số cho Việt.
Hạ Vũ nhất định không nghe máy, nhất thời Thiên lơ đễnh Hạ Vũ vùng được tay
Thiên ra và bỏ chạy. Hạ Vũ quay lại cổng trường, ngoái đầu lại con bé trông thấy
Thiên đang cầm ống nghe nói chuyện với Việt. Đầu óc trống rỗng, Hạ Vũ gạt nước
mắt lên xe phóng đi. Thấy vậy Thiên dập vội ống nghe, chạy ra lấy xe đuổi theo.
Trên đường, một người đi trước đang ra sức đạp thật nhanh, một người đi sau với
vẻ mặt hằm hằm tức giận. Hạ Vũ quay lại quát lớn:
“Đừng đi theo tôi nữa,
để tôi yên đi.”
“Tôi không để bà về một
mình trong tâm trạng như thế này.” Thiên dịu giọng xuống: “Nếu bà cần gặp Việt
đến vậy, ngay bây giờ chúng ta sẽ đến nhà Việt, tôi sẽ gọi cậu ta ra cho bà nói
chuyện.”
“Bỏ đi, tôi hận cậu ta.
Tôi hận Việt, hết lần này đến lần khác chỉ một mình tôi ảo tưởng. Tôi thua thật
rồi, lần này tôi thua thật rồi. Cả đời này tôi sẽ hận cậu ấy.”
Cùng quẫn đến kiệt sức,
Hạ Vũ cũng đã về đến nhà trong sự bảo vệ của Thiên. Hạ Vũ đóng cửa phòng và
khóc. Khóc thật lâu, thật đã. Hã Vũ đau đớn thầm nhủ: “Được, đã không yêu vậy
thì hận. Hận sẽ tốt hơn yêu.”
Hạ Vũ cắt tóc ngắn hơn,
luôn ngẩng cao đầu tự tin mỉm cười với bạn bè. Hạ Vũ muốn quên, muốn xóa sạch hết
những gì liên quan đến Việt. Cậu ta không đáng để Hạ Vũ quan tâm. Hạ Vũ nhủ
lòng và mỗi khi nhìn thấy Việt tâm trạng của Hạ Vũ không còn sự chờ đợi hay luống
cuống tay chân nữa. Kết quả thi vào đội tuyển quốc gia kỳ thật không có tên Hạ
Vũ và Thanh, cả hai rất buồn và thất vọng. Cô Lan tuy đoán trước được kết quả rồi
nhưng cũng không khỏi tiếc nuối vì mấy năm nay mới có được hai cô học trò xuất
sắc như vậy. Ngược lại, ở đội tuyển toán, Việt đàng hoàng nhận một vé vào đầu
tháng năm dự thi kỳ thi học sinh giỏi quốc gia. Hạ Vũ cảm thấy bản mình thật
kém cỏi, thật phụ lòng mong mỏi của bố mẹ thầy cô, quan trọng hơn cả là thấy thật
thất bại trước mắt Việt.
Hạ Vũ nhận được điện
thoại của Dũng hẹn nhóm bạn 4 giờ chiều đến nhà Thiên chơi và chúc mừng Việt được
chọn đi thi quốc gia. Hạ Vũ ậm ờ không muốn đến, nghĩ đến bản thân mình trượt
còn Việt lại đậu nên Hạ Vũ tỏ vẻ ghen tị. Đắn đo mãi cuối cùng Hạ Vũ cũng quyết
định đến. Thiên ra mở cửa, Hạ Vũ nhìn vào trong sân hỏi:
“Sao không có xe bạn
nào vậy? Tôi đến đầu tiên à?”
“Không, bà đến cuối
cùng.” Thiên thản nhiên trả lời.
Hạ vũ chớp chớp mắt:
“Sao, sao lại đến cuối cùng?”
“Tôi hẹn mọi người đến
chúc mừng Việt vào lúc hai giờ chiều, tụi nó về hết rồi. Còn nhờ