Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325380

Bình chọn: 8.5.00/10/538 lượt.

,
mặt đỏ lên, lắp bắp: “Nhã…. Nhã… Nhã…”.

Cô “cục tác” một lúc lâu, Đoạn Kỳ Nhã lại nhìn cô: “Ôi, hình như em mặc đồ hơi nhiều, chỗ em lạnh lắm à?”

Phía dưới chiếc áo chiffon trắng của cô là một chiếc quần jeans ống đứng,
bên ngoài là áo vest mỏng, trên cổ còn quấn thêm chiếc khăn len tự đan.
Tuy là kiểu ăn mặc mùa hè nhưng quá kín đáo, ngoài tay và mặt ra thì
không lộ thêm tí da thịt nào nữa.

Thư Hoán đành gật đầu: “Vâng”.

“Đúng rồi, sao lại bay khuya thế, đến chơi hả? Hay là vì công việc?”

Thư Hoán không biết nói dối, cũng chẳng thể giải thích, nên đành ậm ừ cho qua: “Đến. .. đến chơi …”.

Thấy cô khó xử Đoạn Kỳ Nhã cũng hiểu ý không hỏi nữa, chỉ cười nói: “À, chị
biết rồi, em đặc biệt đến đây thăm chị, nên Vĩ Trạch không đi cùng, cậu
ta còn bận ở nhà ghen tuông chứ gì”.

Thư Hoán cảm kích sự thân thiện ân cần của Đoạn Kỳ Nhã từ tận đáy lòng. Kỳ
Nhã quả nhiên là một người phụ nữ đẹp cả ngoại hình lẫn tâm hồn.

Có điều hễ nhớ đến Từ Vĩ Trạch là Thư Hoán lại cảm thấy đau lòng. Tuy cô
giận anh muốn chết, nhưng vẫn không thể không để tâm đến cảm xúc của
anh.

Không biết bây giờ anh thế nào, sau khi về nhìn thấy tờ giấy đó, chắc anh rất buồn. Ít nhất thì phần lẩu chua cay đó anh cũng không ăn nổi rồi.

Lúc này cô lại nhớ đến mọi ưu điểm của Từ Vĩ Trạch. Khi vừa tốt nghiệp cô
chưa tìm được việc, tiền thuê nhà và ăn uống đều do Từ Vĩ Trạch cho cô
“mượn” trước, mỗi tuần anh đều viện cớ mời cô đi ăn một lần. Nửa đêm cô
bị đau dạ dày, chỉ một cú điện thoại thôi là anh đến còn nhanh hơn cả xe cấp cứu, bế cô chạy đến bệnh viện, ngồi suốt đêm trước giường bệnh, và
luôn nắm lấy tay cô.

Hai chữ “tuyệt giao” cô viết trong nước mắt. Họ đã có tình cảm sâu đậm đến
thế, đã từng là bạn bè không thể thiếu của nhau, tin tưởng lẫn nhau như
người trong gia đình vậy.

Nhưng vẫn bị chính tay anh phá hoại hết.

Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt cô, trong lúc cảm kích Thư Hoán
cũng cảm thấy bản thân sắp mất mặt quá rồi, sau đó cô nghe Đoạn Kỳ Nhã
nói với giọng như đang dỗ dành cún con: “Đến nhà chị nhé, có chocolate
rất ngon đấy”.

Chiếc xe lái thẳng đến chỗ Đoạn Kỳ Nhã ở. Thư Hoán nắm hai tay lại, mang tâm
trạng cảm ơn theo Kỳ Nhã vào tòa nhà chung cư, e dè thấp thỏm bước vào
thang máy, sau đó rụt rè nhìn Đoạn Kỳ Nhã lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Mời vào trong”.

Thư Hoán vội cởi giày ở bậc thềm, rồi dè dặt bước vào.

“Xin lỗi nhé, chị không dọn dẹp gì cả, đừng để tâm.”

Ánh đèn pha lê dịu dàng, phòng khách rộng rãi toàn màu trắng, sofa và thảm
kiểu Anh đồng bộ, gối tựa vứt lung tung, trên bàn uống nước đầy những
tạp chí và đĩa nhạc, màn cửa ở khung cửa sổ lớn hé mở một nửa, tuy không thể gọi là ngăn nắp nhưng rất sạch sẽ.

Sự thoải mái như vậy lại khiến người ta thấy dễ chịu, nếu chỉn chu ngăn
nắp quá thì cô lại thấy căng thẳng tới mức ngồi cũng không dám ngồi.

Thư Hoán rụt rè ngồi ở một góc trên sofa, cảm ơn rối rít và nhận trà hoa
quả Kỳ Nhã rót cho, lúc này cô mới sực nhớ ra phải xin lỗi: “À, lúc nãy
chắc chị đang bận mà còn đến đón em, liệu em có làm phiền chị không?”

Đoạn Kỳ Nhã cầm hộp chocolate, ngồi xuống: “Không đâu, ban nãy chị đang ở
hộp đêm với bạn. Thực ra chơi mãi cũng chỉ có thế, đi nhiều cũng thấy
chẳng ý nghĩa mấy”. Chuẩn bị chocolate xong, Kỳ Nhã rót hai ly rượu vang rồi nhìn cô: “Ủa, áo khoác và khăn choàng cổ của em vẫn chưa cởi ra,
không nóng sao? “.

“A…”

“Lát nữa chị sẽ thay áo ngủ đó, trong nhà chị rất thoải mái. Ở độ cao này
paparazzi không chụp được, em mặc bikini cũng không sao.”

Thư Hoán hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng: “Em không nóng…”

Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu vẻ nghi ngờ: “Hay là em vẫn để tâm đến chuyện đó?
Chúng ta đầu là phụ nữ, mặc ít một tí cũng không sao đâu”.

Thư Hoán càng ngại ngùng, chỉ đặt tay lên đầu gối, trên trán mồ hôi túa ra, nhíu mày.

Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, hơi cau mày rồi bỗng đưa tay kéo khăn quàng cổ của cô
xuống, trong lúc Thư Hoán đang sửng sốt luống cuống, Kỳ Nhã lại cởi luôn áo khoác của Thư Hoán ra, sau đó trong tích tắc vẻ mặt trở nên nghiêm
khắc.

“Em gặp phải chuyện đó rồi?”

Dấu vết Từ Vĩ Kính để lại cũng không đến nỗi nhưng Từ Vĩ Trạch lại giày vò
cô thêm lần nữa, trên dấu cũ còn có thêm dấu răng, từ cổ xuống ngực,
không chừa tấc nào.

Thư Hoán giờ không còn đau, nhưng vết thương trong lòng lại bí khoét sâu
thêm, nhớ lại mấy tiếng đồng hồ tối qua bị Từ Vĩ Trạch giày vò, cô muốn
khóc to lên.

“Chuyện lớn như vậy sao em không nói sớm? Em có biết càng để lâu càng nghiêm trọng không?”

Thư Hoán lại rưng rưng nước mắt, căng thẳng: “Em, em…”

“Báo cảnh sát chưa?”

Thư Hoán hoang mang lắc đầu.

“Vậy thì đi”. Đoạn Kỳ Nhã tỏ ra tức giận: “Loại người đó làm sao có thể dễ
dàng tha thứ được? Em phải biết bảo vệ bản thân, không có gì phải sợ cả, luật sư thì chị sẽ mời cho em, bảo đảm sẽ kiện cho hắn p


80s toys - Atari. I still have