XtGem Forum catalog
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325444

Bình chọn: 7.5.00/10/544 lượt.

vở do chính mình làm, từ bìa đến
hoa văn bên trong đều do cô tự vẽ, hoàn toàn bằng thủ công, cô không nỡ
dùng, cứ suy nghĩ xem nên viết nội dung gì thì thích hợp.

Kết quả là bị Từ Vĩ Trạch cướp lấy, vẽ linh tinh vào đó. Cô tức đến nỗi
khóc suốt hai ngày, cả tuần không thèm nói chuyện với anh.

Tâm trạng của cô giờ đây còn tệ hơn lúc đó gấp trăm lần.

Nhưng sự phẫn nộ không lớn đến mức khiến cô đi tố cáo hành vi cưỡng hiếp của
Từ Vĩ Trạch. Cô không muốn trừng phạt anh, dù sao đó cũng là Từ Vĩ
Trạch, họ đã là bạn thân của nhau suốt năm năm, kiện cáo anh, cô không
muốn!

Có điều cô không bao giờ muốn gặp anh nữa.

Đến bến xe đầu đường, đau lòng pha lẫn hoang mang, cô không nhớ ra được là phải đi đâu thì ổn nữa.

Người mà trong lòng cô muốn gặp nhất, có thể dựa dẫm được nhất trong lúc yếu
đuối, là Từ Vĩ Kính. Nhưng cô không còn mặt mũi nào gặp anh.

Nếu người làm chuyện đó với cô là người khác thì còn đỡ, đằng này lại là em trai anh, như thế thì ngay cả Từ Vĩ Kính, cô cũng không thể nào đối mặt được.

Chiếc xe đầu tiên dừng ở bến vừa hay là chuyến xe đi đến sân bay, Thư Hoán
chỉ chần chừ một lúc rồi lên xe theo những người khác.

Đến sân bay, cô nhìn bảng thông báo điện tử, mua vé chuyến bay gần nhất,
dưới sự thúc giục của loa thông báo, cô hoang mang đi qua cửa kiểm soát, lên máy bay. Sau đó máy bay đóng cửa, lăn bánh trên đường băng, cất
cánh.

Ngay cả thời gian suy nghĩ thận trọng cũng không có, cô đã rời khỏi thành phố này với tốc độ nhanh nhất.

Thực ra không suy nghĩ cũng tốt, cô đã mất đi công việc vừa có được ở nhà họ Từ, mất đi người bạn thân nhất, mất đi người cô thầm yêu, cũng mất đi
thứ mà cô đã cố chấp giữ gìn bấy lâu.

Tất cả những gì mà cô đã cố gắng trong một thời gian rất dài mới có thể có được và gìn giữ, trong một đêm đã mất hết.

Thư Hoán cuộn người trong tấm chăn len trên máy bay, vùi mặt xuống phía dưới.

Lúc máy bay hạ cánh thì đêm đã khuya. Thư Hoán theo dòng người ra khỏi máy
bay, đến đại sảnh. Những người được đón đều ôm nhau, hoặc bắt tay, sau
đó cùng rời đi; những người biết mình cần đi đâu cũng kéo va ly ra ngoài bắt taxi; chỉ có cô vẫn đang hoang mang khoác túi đứng trong sảnh.

Thư Hoán cầm bản đồ, tìm chỗ ngồi xuống, có phần thấp thỏm bất an. Cô vẫn
chưa nghĩ ra phải tìm khách sạn thế nào, bản thân lại mù đường, ở một
nơi xa lạ thế này cũng không dám đi lung tung.

Bụng đã đói lắm rồi, cả ngày cô không ăn gì. Thư Hoán ngồi lại sân bay ăn
một bát mì thịt bò sáu mươi tám tệ vẫn đói, nhưng cô đã nghèo đến nỗi
không dám gọi thêm nữa, thế là cô lại càng thêm bối rối.

Thư Hoán tiếp tục ngồi thẫn thờ, ngẩng lên nhìn tấm bảng điện tử lạnh lùng. Lúc quảng cáo hiện lên, cô bỗng nhớ ra Đoạn Kỳ Nhã ở thành phố này.

Số điện thoại Đoạn Kỳ Nhã để lại, cô vẫn luôn giữ gìn như vật báu, cô vẫn
nghĩ Đoạn Kỳ Nhã công việc quá bận rộn, sẽ không có thời gian nói chuyện nên chưa bao giờ dám quấy rầy cô ấy.

Lúc này cô mang tâm trạng thử một lần cho biết, gọi vào số đó.

“Xin chào”.

Nghe được giọng nữ quen thuộc, dịu dàng luôn được lưu trong máy MP3 của
mình, Thư Hoán nhất thời xúc động lại căng thẳng: “Chào…chào chị, em…em
là Thư Hoán, a, chính là người … người mà trước đây chị từng gặp …”

Đối phương cười to: “Chị biết là em mà, trí nhớ của chị vẫn chưa tệ đến mức đó”.

Đoạn Kỳ Nhã nhớ, Thư Hoán càm thấy muốn khóc.

“Nói ra thì, số điện thoại chị cho em lâu như thế mà vẫn là lần đầu em gọi nhỉ. Sao nào, có chuyện gì thế?”

“Em … em vừa xuống máy bay, muốn hỏi một chút là quanh đây có khách sạn nào thích hợp không …”

Đoạn Kỳ Nhã nói: “Wow, em đến T à?”.

“Vâng …”

“Một mình sao, hay đi cùng Vĩ Trạch?”

Nghe thấy cái tên đó, Thư Hoán có phần buồn bã: “Một mình ạ …”.

“À, muộn thế rồi em đừng đi lung tung thì hơn. Đợi một chút, khoảng nửa tiếng nữa chị sẽ đến đón em.”

Cúp máy rồi, Thư Hoán vẫn còn sung sướng. Cô chỉ muốn thử vận may, trò
chuyện với Kỳ Nhã vài câu, trong lòng cũng có chút an ủi, nào ngờ lại
được đích thân cô ấy đến đón.

************************************************************

Quả nhiên đứng ở cổng sân bay đợi một lúc trong bóng đêm đã có một chiếc xe màu đen lặng lẽ lướt đến gần, sau đó dừng trước mặt cô. Cửa xe mở ra,
Thư Hoán nghe thấy bên trong gọi cô một tiếng bèn vội chui vào.

Đoạn Kỳ Nhã mặc một bộ váy đen hở vai, mắt to mày sáng, da trắng như tuyết,
đôi chân thon dài tuyệt đẹp lộ ra, rất cá tính nhưng cũng không kém phần kiều diễm.

Thấy Thư Hoán ngồi vào xe, Đoạn Kỳ Nhã liền đưa cánh tay thon dài ra đóng
cửa giúp cô, cười nói: “Dáng vẻ em đứng đợi thật là ngoan, giống như một con thú nhỏ đi lạc vậy. Vĩ Trạch sao nỡ để em ở ngoài một mình thế?”

Nhìn tận mắt thần tượng của mình lần nữa, Thư Hoán đã thấy vơi bớt phân nửa
nỗi buồn trước đó, trong tích tắc như quên hết những chuyện vừa xảy ra