
ên tâm.
Lệ Dương
lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Thì ra anh ta đang thiết kế.
Sợi dây
chuyền trên mặt giấy đã hoàn thành được khoảng tám, chín phần. Mới chỉ là tranh
chì đen trắng nhưng thật sự rất có sức cuốn hút, đặc biệt là đối với phái nữ,
những người luôn bị hấp dẫn bởi trang sức. Mặt dây là hình hai vành cánh sen
đan vào nhau, ở giữa đính một nhánh cỏ bốn lá, sang trọng nhưng vẫn rất thanh
thoát, quý phái mà không làm mất đi vẻ thơ ngây. Đó chính là biểu trưng của sự
trong sáng và thuần khiết mà bất cứ cô gái nào cũng đều muốn có được.
Lệ Dương
bị bức vẽ hút hồn, mắt nhìn chăm chăm vào tờ giấy khổ A4 đặt trên bàn, không để
ý người bên cạnh đã dừng bút tự bao giờ.
"Đến
rồi sao không lên tiếng?" Giọng nói của Hoàng Quân phá vỡ bầu không khí
tĩnh lặng. Lệ Dương giật mình nhìn sang, thấy Hoàng Quân đang quay mặt về phía
cô, tuy rằng ánh mắt anh vẫn nhìn vào một khoảng không gian vô định.
"Sao
anh biết vậy?" Lệ Dương vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Cô nhớ mình đã bước vào đây
rất khẽ, lúc mở cửa cũng không hề để phát ra tiếng động.
"Có
thể nghe thấy tiếng thở." Hoàng Quân khàn giọng đáp lại.
Lệ Dương
tròn xoe mắt. Anh ta rốt cuộc đã tu luyện đến tầng thứ bao nhiêu mà có khả năng
nghe được tiếng thở mười mũ trừ sáu đề xi ben của cô vậy?
"Cô
không tin sao?" Không thấy Lệ Dương trả lời lại, Hoàng Quân khẽ nhếch
miệng cười.
"Tôi
đang nghi ngờ không biết có phải anh không nhìn thấy gì thật không?"
Hoàng Quân
bật lên một tiếng cười nhẹ.
"Tôi
nói thật đấy. Nhìn những bản vẽ này..." Lệ Dương chỉ tay vào tờ giấy đặt
trước mặt hai người, “chẳng ai nghĩ nó được tạo nên từ một người khiếm thị cả.
Mỗi đường nét đều rất sắc sảo, cũng rất mềm mại."
"Hóa
ra cô đang nghi ngờ tài năng của tôi." Hoàng Quân hơi nghiêng đầu, thả cây
chì xuống mặt bàn.
Lệ Dương
cũng thành thật đáp:
"Là
ai cũng đều sẽ nghĩ như thế mà."
"Còn
tôi lại nghi ngờ cô có phải bác sỹ không đấy." Hoàng Quân lại nhoẻn miệng
cười, hình như hôm nay tần suất anh ta cười nhiều hơn so với mọi ngày thì phải.
"Là
sao?" Lệ Dương đánh mắt sang, thấy có chút khó hiểu.
"Cô
là bác sỹ mà không phân biệt được tôi mù thật hay giả vờ sao?"
Lệ Dương
ném sang phía Hoàng Quân một cái nhìn gầm gừ, sau đó mới đưa ngón tay trỏ ra
trước mặt anh khiêu khích:
"Vậy
tôi kiểm tra một chút. Anh nói xem số mấy đây?"
"Số
một." Hoàng Quân thản nhiên đáp, không cần đến một giây suy nghĩ.
Tròng mắt
Lệ Dương giãn ra hết cỡ. Cô hết nhìn Hoàng Quân, lại nhìn vào tay mình, rồi lại
nhìn Hoàng Quân gương mặt vẫn không có chút biểu cảm gì.
"Sao
lại nói số một chứ?" Lệ Dương bỏ tay xuống, giọng có chút phụng phịu, cô
không can tâm khi bị anh đoán trúng.
"Bàn
tay có năm ngón, nói đại một số dù sao cũng có hai mươi phần trăm khả năng. Hơn
nữa các bác sỹ thường có thói quen giơ ngón tay trỏ để tập trung sự chú ý của
bệnh nhân. Cô nói xem đúng không?"
Anh ta…
đúng là không phải người bình thường mà. Khả năng đoán mò giỏi như vậy. Lệ
Dương nghĩ nghĩ, thấy Hoàng Quân rất có tố chất trở thành thầy bói.
Mà làm
thầy bói, hình như bị mù sẽ hợp hơn thì phải?
Vỗ tay lên
trán… Ây dà, cô lại nghĩ ngợi linh tinh gì nữa rồi?
Thấy Lệ
Dương bình thường mồm mép như tép nhảy, hôm nay lại có vẻ im lặng, Hoàng Quân
không tránh khỏi việc cảm thấy kỳ lạ.
Thực ra
Hoàng Quân vẫn không biết, Lệ Dương đã quyết định từ nay khi ở cạnh anh sẽ nói
ít một chút, làm ít một chút. Cô vẫn luôn cho rằng lý do Hoàng Quân không có
thiện cảm với mình có lẽ là vì trước đây cô đã nói quá nhiều. Dù sao muốn
thuyết phục được Hoàng Quân làm phẫu thuật, điều kiện tiên quyết vẫn là đừng để
bị anh ta ghét.
Lệ Dương
thực ra cũng không biết, Hoàng Quân đối với cô vốn không hề khó chịu như bản
thân cô vẫn nghĩ. Cô gái này tuy có nói nhiều hơn so với mức bình thường, nhưng
mỗi câu mỗi chữ đều chân thật chứ không tràn trề đạo lý như những vị bác sỹ
trước đây anh từng tiếp xúc. Mặc dù dễ nóng giận nhưng cũng không phải kiểu
người thích hơn thua. Đặc biệt sự kiên nhẫn của cô đã có lúc khiến Hoàng Quân
cảm thấy ít nhiều nể phục. Dần dần anh nhận thấy, trò chuyện với Lệ Dương khiến
anh dường như khuây khỏa hơn rất nhiều.
Có điều
cái người vẫn luôn lắm mồm lắm miệng này hôm nay lại tỏ ra trầm ngâm khác
thường, khiến Hoàng Quân có chút không quen.
"Hôm
nay cô có chuyện gì sao? Biểu hiện không giống mọi khi lắm." Hoàng Quân
không biết từ lúc nào lại quan tâm đến thái độ của Lệ Dương như vậy.
Lệ Dương
cũng không ngờ cô bị Hoàng Quân túm gáy nhanh như thế.
"Không
có chuyện gì." Lệ Dương lắc đầu phủ nhận. "Chỉ là ngày thường có từng
đấy câu đều nói với anh hết rồi, hôm nay còn gì để nói nữa đâu."
"Hôm
nay không nói lại nữa sao?"
"Tôi
là động vật nhai lại à?"
Xem ra
đúng là không có chuyện gì buồn thật, chỉ là nói ít hơn mọi ngày thôi. Không hiểu
sao Hoàn