80s toys - Atari. I still have
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324555

Bình chọn: 7.00/10/455 lượt.

họ giết hết toàn bộ! Bắn chết từng người từng người ở
trước mặt của cô!”

Tôi bị cái tên biến thái này chọc giận đến nỗi cả người run rẩy, Đỗ Thăng đau
lòng ôm chặt lấy tôi, sau đó lùng mở miệng nói với Đồng Duệ: “Là Quan Dĩ Hào
hay là Đồng Duệ cũng được, tôi cảnh cáo anh, không được dùng giọng điệu như vậy
để nói chuyện với vợ của tôi. Tôi cảm thấy anh nên nói lời xin lỗi với vợ của
tôi, nếu như tôi nói tôi và cô ấy cùng nhau chết, anh sẽ mất mát lớn đó vì sẽ
không lấy được dẫn kình đem về, tôi nghĩ lúc đó chắc tổ chức cũng sẽ không dễ
dàng bỏ qua cho anh đâu “

Đồng Duệ sau khi nghe Đỗ Thăng nói, sắc mặt chợt biến hắn mang theo vẻ mặt dữ
tợn đáng sợ gắt gao vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Thăng, sau đó rất không cam lòng mở
miệng nói với tôi: “Được rồi, tôi xin lỗi!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng khi hắn nói xong lại bắn một phát súng lên
người của Tô Đích!

Sau đó, hắn lại nói thêm một câu “Tôi xin lỗi!” Mà Tô Đích lại hưởng thêm một
viên đạn!

Tôi không cách nào để kiểm chế liền thét lên! Tôi cảm thấy trời đất như quay
cuồng! Tôi dùng đôi tay ôm lấy đầu của mình không ngừng cầu khẩn hắn đừng nói
xin lỗi với tôi nữa!

Tô ngã xuống đất, không nhúc nhích.

Bên ngoài xông vào rất nhiều người. Nhưng tôi đã không muốn để ý xem bọn họ là
ai, là người tốt hay là người xấu. Giờ phút này trong mắt tôi chỉ có Tô đang
ngã vào trong vũng máu, cố gắng nhìn tôi một lúc, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào
mang theo vẻ chịu đựng, cặp mắt từ từ đóng lại!

Tôi kêu gào thoát khỏi lồng ngực của Đỗ Thăng chạy đến bên cạnh Tô Đích, tôi ôm
Tô vào trong ngực không ngừng kêu gào, lớn tiếng kêu cứu mạng!

Tôi không biết là ai đã kéo tôi ra. Sau đó tôi thấy một khuôn mặt cũng bi
thương giống tôi.

Là Lý Thích Phong.

Hắn cũng tới sao.

Hắn nhẹ nhàng đem Tô từ tôi ra, dịu dàng đỡ lấy ôm vào trong ngực của hắn. Ánh
mắt hắn hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng. Hắn ôm Tô theo hướng cửa chạy đi.

Đỗ Thăng đem tôi ôm vào trong ngực. Tôi cảm thấy trước mắt mình một mảnh màu
đen, bụng cũng bắt đầu quặn đau.

Thời điểm trước khi tôi mất đi ý thức, Ở trong đám người vừa mới xông vào dường
như tôi thấy được Hạ Tu.

Cả người tôi mềm nhũn tựa vào trong ngực Đỗ Thăng nói với hắn: “nhất định phải
lưu lại Bảo Bảo!”

Sau đó trong ánh mắt của Đỗ Thăng cực kỳ lo lắng cùng sợ hãi, tôi dần mất đi ý
thức...

...

Thời điểm tôi mở mắt ra, ngoài Đỗ Thăng ra, tôi còn thấy được cha dượng Hạ Chấn
Hưng lão đồng chí.

Câu đầu tiên tôi hỏi hắn là: “Tô vẫn còn sống sao!”

Cha dượng cười híp mắt với tôi gật gật đầu nói: “Yên tâm, cô ấy còn sống. Cô ấy
bị thương vị trí đều không trí mạng, vừa rồi đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng
bởi vì mất máu quá nhiều dẫn đến đại não thiếu máu thời gian dài, cho nên vẫn
còn hôn mê, rất khó biết được khi nào sẽ tỉnh. Nhưng cuối cùng vẫn là còn sống,
không phải sao!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tôi hỏi câu thứ hai là: “Bảo Bảo vẫn còn ở trong
bụng của con, phải không!”

Cha dượng hiền lành nhìn tôi, khuôn mặt mang theo ấm áp mỉm cười nói với tôi:
“Tiểu bảo bảo rất tốt. Đứa bé này, sắp làm mẹ người ta rồi mà vẫn còn giống con
nít chưa trưởng thành một dạng vậy, lanh chanh láu táu, khiến người khác toát
mồ hôi thay con!”

Tôi cố gắng cười với cha dượng của tôi, sau đó mãnh liệt giùng giằng muốn xuống
đất.

Tôi muốn đi thăm Tô một chút.

Đỗ Thăng liền vọt tới bên giường, dùng sức đem tôi áp trở lại trên giường
bệnh,treo lên khuôn mặt vừa dụ dụ dỗ vừa cầu khẩn nói với tôi: “Bà cô của anh,
coi như anh van xin em, em hãy an tâm nằm trên giường có được hay không! Bác sĩ
nói em không thể kích động nữa, chỉ cần em kích động dù là nửa lần, thì Nhị Bảo
của chúng ta sẽ bị Đại Bảo mang đi đó em biết không! Với lại, cho dù em có đi
thăm Tô thì cô ấy cũng sẽ không có lập tức tỉnh lại. Em có Bảo Bảo mà thích
khóc như vậy, nhìn thấy cả người Tô bất động cắm đầy dây và ống như vậy, em
nhất định sẽ khóc và kích động đó, Anh gọi em là tổ tông! Tổ tông của anh, coi
như anh van xin em! Em hãy ở trên giường yên tâm dưỡng thai, có được hay không?”

Tôi thấy Đỗ Thăng gấp đến độ gân xanh trên cổ cũng bắt đầu giật giật rồi.

Mà lần này cha dượng của tôi tựa hồ đối với biểu hiện Đỗ Thăng cực kỳ hài lòng.

Tôi một lần nữa hỏi cha dượng tôi, cha tới vậy mẹ tôi có tới hay không.

Cha dượng nói với tôi, hắn tới là vì công việc. Mẹ của tôi đang ở nhà.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Công việc?”

Cha dượng từ ái cười vói với tôi: “Đúng, công việc.”

Tôi bây giờ mới phát hiện, cha dượng của tôi lần này là mặc quân phục xuất hiện
trước mặt của tôi.

Sau đó mặt của Đỗ Thăng oán trách nói với tôi: “Phẩm Phẩm, em thật lợi hại, cần
phải dấu diếm anh kỹ đến thế sao! Cho đến b cũng không nói cho anh biết ba của
em là nhân vật cấp cao thủ trưởng bộ đội! Em là con gái của một nhà thế lực như
vậy, làm sao lại có thể đem mình làm ra dạ