
bước tố cáo, trước hết bắt
đầu từ tên Đồng Duệ gì đó!”
Hứa Linh nhìn tôi một cái, lại nhìn Đỗ Thăng một cái, cuối cùng đưa ánh mắt
chuyên chú đưa lên ở trên mặt Âu Tề, nhẹ nhàng, nhưng vô cùng kiên định nói với
hắn: “Tề, chúng ta báo cảnh sát thôi. Qua nhiều năm như vậy, em vẫn chịu đủ sự
đau khổ do lương tâm dằn vặt rồi. Chúng ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, làm
thương tổn nhiều người như vậy, đều là cảm thấy chúng ta là bị bất đắc dĩ, là
vì chữa bệnh cho con. Nhưng mới vừa nãy, lời nói của Nhậm Phẩm đã làm em hiểu
ra, có lẽ con của chúng ta căn bản cũng không nguyện ý lấy điều này làm điều
kiện đi trao đổi để đạt được sự sinh tồn của chính mình đâu. Chúng ta làm nhiều
việc không nên làm như vậy, nên bị trừng phạt mới đúng!”
Âu Tề dịu dàng vuốt ve tóc Hứa Linh, trong mắt ngưng tụ tràn đầy dịu dàng cùng
thương yêu. Hắn vừa hôn lên trán Hứa Linh, vừa nói nhẹ với Hứa Linh: “Được, tất
cả đều nghe theo em, em nói báo cảnh sát, vậy chúng ta đi báo cảnh sát. Em cảm
thấy chúng ta nên bị trừng phạt, vậy chúng ta phải đi nhận sự trừng phạt. Chúng
ta, hãy để con được thanh thản yên ổn!”
Tôi không thể không hoài nghi mình là một người bệnh mắc chứng tâm trạng biến
đổi liên tục. Bởi vì tôi lần nữa bị ngây người. Tôi cảm thấy người đàn ông gọi
là Âu Tề này, tâm tình của hắn biến chuyển thực nhanh, so với tôi còn nhanh
hơn. Hắn mới vừa rồi rõ ràng còn nói muốn dẫn theo tôi cùng Đỗ Thăng đồng quy
vu tận, sau khi tôi nói xằng nói bậy bô lo bô loa vài câu, hắn cư nhiên liền
thay đổi triệt để, quay đầu là bờ thật sự muốn đi báo cảnh sát!
Tôi cảm thấy được sức mạnh của phụ nữ là không thể khinh thường được. Hơn nữa
người phụ nữ này còn là một phụ nữ có thai.
Chẳng qua tôi thấy có cảm giác quái lạ, cảm giác như nơi nào đó còn thiếu chút
gì đó.
Đột nhiên, Đỗ Thăng hỏi Âu Tề một câu: “Âu Tề, cậu nói các người phái vài người
mai phục bên cạnh tôi và Phẩm Phẩm. Trong những người này, Đồng Duệ coi như là
kẻ dẫn đầu rồi? Cậu có thể nói cho tôi biết không, Đồng Duệ, là ai?”
Tôi lập tức đã nghĩ thông suốt, thì ra là ở chỗ này. Tô, Lý Thích Phong, Hứa
Linh, Âu Tề, những người này tôi đều đã biết, chỉ kém một Đồng Duệ rồi.
Như vậy, Đồng Duệ là ai? Hắn đang ở đâu
Âu Tề đỡ Hứa Linh đi về
phía cửa. Tôi cùng Đỗ Thăng đi theo sau bọn hắn.
Đi tới cửa thì Đỗ Thăng nói với bọn họ: “Tôi lái xe đưa hai người đi.” Tôi nghe
xong, vội vàng đưa tay gắt gao kéo lấy vạt áo của Đỗ Thăng, bộ dạng giống như
‘dù có đánh chết tôi thì tôi cũng không buông tay ’.
Tôi sợ Đỗ Thăng kiếm cớ để bỏ rơi tôi.
Đỗ Thăng đau lòng vuốt vuốt đầu của tôi. Hắn biết tôi luôn lo lắng cho hắn.
Âu Tề nói với Đỗ Thăng: “Trước kia, tôi cùng Linh làm ra rất nhiều chuyện sai
lầm đối với cậu. Là chúng tôi nợ cậu, chúng tôi sẽ gánh chịu sự trừng phạt. Cậu
phải cẩn thận người bên cạnh. Sau khi tôi ra cửa, người của tổ chức có thể vẫn
sẽ còn tiềm phục bên cạnh cậu.”
Âu Tề nói xong, Đỗ Thăng cùng tôi yên lặng không nói gì cùng nhìn nhau, sau đó
tôi trừng mắt nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không phải là em! Em
thề!”
Đỗ Thăng bất đắc dĩ nhìn tôi, bất đắc dĩ thở dài, tiếp theo bất đắc dĩ mở miệng
nói với tôi: “Anh chỉ muốn em giúp anh suy nghĩ, người này sẽ là ai, cô bé ngốc
ạ!”
Tôi không vui trả lời Đỗ Thăng: “Toàn bộ nhân viên của công ty anh, em cũng chỉ
biết hai người mà thôi, trong đó một người là anh; còn mà một người là chồng
của Điền Nga. Anh còn kêu em giúp anh nghĩ thì có thể sẽ là ai đây, em biết làm
sao trả lời đây? Còn nói, không phải Âu Tề vẫn còn chưa đi, anh hỏi hắn chẳng
phải nhanh hơn sao!”
Mặt Đỗ Thăng mang theo chút u buồn cùng thất vọng lắc đầu, sau đó lui về phía
sau hắn quay đầu nhìn về phía Âu Tề. Âu Tề không có nhìn chúng tôi, hắn chỉ
chuyên chú nhìn Hứa Linh đang ở trong ngực hắn.
Nhưng Hứa Linh cũng không có nhìn Âu Tề, nàng một mực lẳng lặng nhìn tôi. Chúng
tôi đang trong tình trạng hỗn loạn tôi nhìn anh, anh nhìn hắn, trạng thái phức
tạp này duy trì được một lúc, rốt cuộc Hứa Linh cũng mở miệng phá vỡ không khí yên
lặng quỷ dị.
Hứa Linh nhìn tôi rất chân thành nói: “Nhậm Phẩm, thật xin lỗi!”
Trong lòng tôi vốn là tràn đầy oán hận với Hứa Linh, hận nàng đã phá đám tình
cảm giữa tôi cùng Đỗ Thăng, còn hại chúng tôi mất đi một đứa con.
Nhưng sau khi tôi nghe Âu Tề nói qua quá khứ của nàng, tôi thấy mình không còn
cách nào để hận nàng.
Người phụ nữ này thật đáng thương, mỗi một bước ngoặc của cô ấy trong cuộc đời,
cũng đều không phải do cô ấy muốn, cô ấy liên tục gặp những chuyện trớ trêu
trong cuộc sống, so với những người khác ông trời rất không công bằng với cô
ấy, Thời điểm tôi chia tay với Đỗ Thăng, trong lòng cũng rất là đau khổ cùng
tuyệt vọng, nhưng dù sao ông trời cũng một lần nữa cho chúng tôi đi thêm cơ
hội, để cho chúng tôi một lần nữa có được hạnh phúc. Mà Hứa Linh thì chưa từng
có được hạnh phúc, hết điều xấu này đến điều xấu khác nối t