
cái vẻ nghiêm trọng, "sát khí" đằng đằng:
"Những người trong trường này cũng đâu có ngu mà không dưng đi nể trọng một người đến vậy. Căn bản là cậu ta hoàn toàn xứng đáng với vị trí đó. Không ai đánh bại được cậu ta trong học tập, kể cả học sinh khối trên.
Là át chủ bài của CLB bóng rổ năm ngoái. Chính là người ở vị trí độc tôn ngay cả Bảo Long của cậu cũng không qua mặt được, mà tớ từng nhắc đến."
Hà nghe đến chữ "Bảo Long của cậu" bất giác đỏ mặt. Nhớ tình huống vừa
rồi trong canteen, cậu ta thế nào lại xuất hiện đúng lúc, giải thoát cô
như vậy, khiến cho cô cảm kích vô cùng. Hà miên man suy nghĩ, nhưng để
cho thấy mình vẫn theo kịp câu chuyện, cô hỏi Hương:
"Cứ cho là cậu ta tài giỏi đáng nể, nhưng sao lại phải sợ như sợ cọp vậy?"
"Cậu không thấy khí chất của cậu ta lạnh lùng rất dễ sợ ư? Hơn nữa còn
có tin đồn rằng dưới trướng cậu ta còn cả một băng nhóm ngầm, xử lý mọi
việc theo luật riêng, ai làm phật ý cậu ta có thể bị đuổi khỏi học viện
không thương tiếc đấy... Cậu có nghe danh Cường Lava của trường dân lập
Khởi Nguyên không?"
"Không?" Hà trố mắt.
"Đúng là chỉ biết học với tham gia câu lạc bộ có khác." Hương bĩu môi.
"Anh ta cách đây một năm còn khét tiếng trong giới lưu manh cấp ba toàn
thành phố, là một đại ca chính hiệu lại kiêm con ông cháu cha bộ công an nên càng coi trời bằng vung. Chiến công sát phạt cùng lượng đệ tử thì
đến cả giang hồ thứ thiệt cũng phải gật đầu công nhận. Không tin cứ
google."
"Chẳng có gì mà không tin, nhưng chúng ta đang nói về..."
"Bình tĩnh, đừng có nhảy vào mồm người ta." Cô gái tóc ngắn hừ giọng,
rốt cuộc đi vào trọng tâm. "Cách đây một học kỳ Cường Lava đã gửi đến
nhà Vũ Trọng Khanh một lá thư thách đấu."
"Sao tự dưng lại thách đấu?!!" Ai đó há hốc miệng.
"Không rõ nguyên nhân." Hương bí hiểm. "Nhưng dân lưu manh làm gì cần
nguyên nhân chứ. Đơn giản thấy người ta đẹp trai, nhà giàu được hâm mộ,
gia thế lại vật vã hơn cả mình thì ghen tị, chắc vậy."
"Rồi sao nữa?"
"Chuyện xảy ra ngay trong khuôn viên Gallet, đã trở thành một dạng
huyền thoại truyền miệng. Lava kéo đàn em trên dưới hai mươi người vào
trường, để chứng kiến lá thư thách đấu của mình bị chính tay Vũ Trọng
Khanh xé tơi tả. Kết quả là một trận bạo lực đẫm máu diễn ra ở sân sau
mà kết quả là bố mẹ của Cường và đồng bọn phải đến khiêng con cái mình
về. Tin được không? Một nhóm nhỏ nam sinh thường ngày không bao giờ nói
đến bạo lực đối đầu hơn hai chục tên côn đồ, trong đó tên thủ lĩnh do
đích thân Trọng Khanh đả bại."
"Chuyện động trời như vậy, ngay trong sân trường mà sao không thấy lên
báo?" Hà kinh ngạc. Thật vậy, danh tiếng của Gallet vẫn luôn hoàn hảo.
"Bởi vì có tiền mua tiên cũng được." Việt Hương nhún vai. "Kể từ vụ đó,
Cường Lava không hiểu do nhục nhã, sợ hãi hay bị ép buộc đã biến mất tăm hơi khỏi thành phố, danh tiếng đi tong, còn Vũ Trọng Khanh của Gallet
thì ai cũng biết, mà tự giác bảo nhau nếu muốn toàn mạng thì đừng đả
động vào."
Hương ngừng một lát lấy hơi, rồi đôi mắt cô nàng đột nhiên mơ màng:
"Nhưng e sợ là một chuyện, con gái ai chẳng mê cái mặt cậu ta như điếu
đổ. Hơn nữa còn là người thừa kế duy nhất của tỷ phú Việt kiều, sau này
sẽ đứng đầu tập đoàn kinh doanh xuyên lục địa của nhà họ Vũ, dù là tiểu
thư hay mấy đứa con gái thứ dân, may mắn vớ được cậu ta đều là đổi đời."
Hà chẳng ham đổi đời theo cách đó. Nhưng đúng là có vào cái trường này
mới được tận mắt chứng kiến loại thiếu gia mới chào đời đã được nhét
thìa vàng trong miệng, tưởng như chỉ có trên sách báo, phim ảnh. Đã thế
còn không phải phá gia chi tử, việc gì làm cũng tốt, ngoại hình anh tuấn tác phong lịch lãm, rốt cuộc có phải người không? Dù sao, thay vì nhân
vật xa lạ đó thì tâm trí Hà vẫn nghĩ đến Bảo Long nhiều hơn. Cô buồn vì
lần nào gặp nhau cũng làm phiền đến cậu ấy, nhưng vui vì Long vẫn chưa
quên mình.
"Lại đang nghĩ đến Bảo Long chứ gì?" Hương đọc trúng tim đen khiến Hà
giật thót. Cô nàng nhiều chuyện tặc tặc lưỡi: "Xem ra cậu ta vẫn quan
tâm đến cậu lắm. Cậu trông thế mà thật có duyên với mấy người xuất
chúng. Mới tuần học đầu tiên chứ mấy. Long và Khanh đều ở lớp tài năng
A01. Tớ học cả kỳ trước đã bao giờ được mặt đối mặt với họ đâu. Mà nghe
nói kỳ này Trọng Khanh sẽ tham gia CLB bóng đá đấy..."
"Nhắc đến CLB bóng đá, còn cái cậu gì gầy gầy, đeo kính, tóc húi cua mà hôm khai trường tớ gặp ở bàn đăng ký thành viên mới, là ai vậy?"
Việt Hương đang thao thao bất tuyệt bỗng như quả bóng xịt, ngẩn ra một hồi rồi ngắn gọn:
"Hắn chỉ là một thằng ngốc, cậu không phải quan tâm."
...
Sau tuần học đầu tiên. Các CLB chính thức đi vào hoạt động, cũng là khi công việc quản lý của Minh Hà thực sự bắt đầu. CLB của Gallet thực sự
lớn hơn đội bóng nhỏ bé của Đăng Khoa rất nhiều. Ngoài số lượng thành
viên gấp đôi thì lịch trình tập luyện cũng dày đặc hơn, lên đến 4 buổi
một tuần, sau giờ học. Công việc chính của Hà khởi đầu từ kiểm t