Insane
Đợi Gió Giao Mùa

Đợi Gió Giao Mùa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326825

Bình chọn: 9.00/10/682 lượt.

iến
thành một con quỷ và đang muốn lấy mạng anh ta.

-Mày định làm gì ? Tao chỉ cần nhích một ngón tay thôi là đã có thể tống thẳng mày xuống
địa ngục rồi đó thằng khốn. À ! Chắc mày cũng chẳng đủ tư cách xuống đó
đâu. Ánh mắt Kei sắc lẻm, ngón tay cậu siết chặt dần khẩu súng, Hải
Dương mồ hôi vã ra trên trán.

- Mày hành động thiếu suy nghĩ quá
đấy, Thiên Di. Giết tao thì mày có thể sống được sao? Tao mà chết, mày
sẽ không thể toàn mạng mà ra khỏi đây đâu.

-Chậc ! Mày không biết đôi lúc tao sống bất cần như thế nào đâu. Tao rất muốn xem thử lão già
họ Hoàng và đám vệ sĩ ở đây có thể làm gì được tao nếu bây giờ tao giết
mày. Hừm ! Chắc sẽ thú vị lắm đây !

-Ừ ! Còn một điều thú vị hơn nữa, tao là anh ruột của Lucy đó. Mày nghĩ nó sẽ làm gì khi đối diện với kẻ giết anh mình đây ?

Kei cười nhạt.

-Thì sao ? Mày nghĩ Lucy sẽ thương tiếc cho một thằng khốn đã đem tính mạng
của cô ấy ra làm con tốt thí à ? Thật hèn hạ. Mày là anh trai của Lucy,
mày đã không làm gì bảo vệ con bé thì thôi, còn dám đem mạng Lucy ra đùa giỡn. Bây giờ lại giở mặt đạo đức giả ra. Hừ ! Mày là thằng anh khốn
nạn nhất mà tao từng biết đó. Loại người như mày thì nên biến mất đi thì tốt hơn. Lucy cũng không có ý kiến gì nếu tao giết mày đâu.

Hải Dương đứng thẳng dậy cười nhạt.

-Mày nhầm rồi. Con bé Lucy là người rất tình cảm. Dù sao thì tao và nó cũng
chảy chung một dòng máu mà. Nó sẽ không nhẫn tâm nhìn tao chết đâu…

-Nhưng tao thì khác. Vì đối với tao. Mày chẳng là gì cả.

Kei giơ khẩu súng lên đầu Hải Dương, gã nghiến răng lo lắng, gương mặt
trắng bệch. Là đối tác làm ăn với nhà họ Hà từ lâu. Hải Dương cũng đã
nghe danh hai đứa con nuôi của gia đình này. Đặc biệt là Hà Thiên Di.
Trước đây cậu ta đã từng là một sát thủ được đào tạo bài bản. Sau khi
được Khôi Vỹ cứu thì cậu ta trở thành vệ sĩ riêng cho người này. Thiên
Di là người lạnh lùng và có tố chất nên cậu ta đã được chọn làm con rễ
nhà họ Hà. Qua vài lần gặp gỡ, Hải Dương đã không thể đánh giá được hết
khả năng của cậu, và bây giờ khi anh ta đã được sáng mắt ra thì cũng là
lúc cậu nhóc muốn lấy mạng anh ta…

- Thiên Di !!! Mày đang làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối đó. Thực ra mày muốn gì ?

-Muốn gì à ? Đơn giản thôi. Tao muốn mày biến khỏi mắt của Lucy ngay lập tức.

-Nực cười! Con bé là em gái tao.

-Mày không xứng đáng đâu, Hải Dương. Mày hoàn toàn không xứng làm anh trai của Lucy ?

-Dù sao thì chuyện của gia đình tao cũng không cần một đứa con nuôi của nhà họ Hà can thiệp !

-Không liên quan gì đến nhà họ Hà cả. Tao cảnh cáo mày với tư cách là một
người bạn của Lucy. Con bé rất ghét mày. Đừng nghĩ đến việc mang con bé
về làm con rối của mày nữa…

Nếu không…

Ngón tay Kei siết
chặt cò súng. Cậu mỉm cười nhìn Hải Dương, khuôn mặt lúc này không khác
gì một thần chết. Hải Dương giật mình, gã cảm thấy cả người lạnh toát…

Cạnh…

Ngón tay Kei lạnh lùng bóp cò súng, nhưng không có viên đạn nào bắn ra cả.
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ cực độ của Hải Dương, cậu nhếch mép mỉa mai:

-Nếu không… Tao sẽ giết mày đấy !

Nói rồi cậu đi ra, tiện tay quẳng luôn khẩu súng và mấy viên đạn bị tháo ra vào sọt rác. Hải Dương nhìn theo giờ mới hoàn hồn.

-Kei ! Cậu đi đâu vậy, mọi người đâu rồi ?

Lucy bước lại lo lắng khi thấy Kei đi ra từ căn phòng bên cạnh, ánh mắt sắc
lẻm của cậu nhìn cô bé trở lại dịu dàng, Lucy đã thay bộ đồ bị rách bằng bộ váy ngắn xếp tầng màu xanh dương. Trông cô bé bây giờ giống hệt một
con búp bê, Kei đi lại khoác vai cô mỉm cười.

-Nói chuyện phiếm một chút thôi. Chúng ta tới phòng khách đi. Mọi người đang chờ ở đó.

Lucy gật đầu rồi lon ton theo Kei đi tới phòng khách. Mọi người có vẻ sốt
ruột khi thấy Lucy tới trễ. Trên chiếc bàn tròn phủ khăn trắng tinh là
một bữa tiệc thịnh soạn với đủ thức ăn ngon, ba người ra trước vẫn ngồi
im chờ đợi.

-Chú Khánh ! Chú không sao chứ ?

Nhìn thấy chú Khánh, cô bé Lucy mừng rỡ chạy lại ôm chầm lấy ông, Trần Khánh đưa tay
lên xoa đầu cô nhóc dịu dàng, trên trán ông vẫn còn một miếng băng trắng sau tai nạn xe do đám người của Sadis dàn dựng.

-Chú không sao. Chú lo cho cháu quá. Thật may là cháu vẫn ổn !

-Hải Dương đâu rồi ?

Hoàng Tuyền quay sang người giúp việc. Anh ta vẫn chưa ra đây. Sau khi “nói
chuyện phiếm” với Kei xong, dường như anh ta cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.

-Dạ… Cậu ấy đang ở trong phòng.

-Nó làm gì mà lâu thế ? Vào gọi nó ra đây đi.

Chị giúp việc đang định chạy đi thì Hải Dương cũng xuất hiện, vẻ mặt đã trở lại tự nhiên như trước đây. Anh ta bình thản ngồi vào bàn đối diện với
kẻ vừa đòi giết mình khi nãy. Giờ thì mọi người đã đông đủ, Hoàng Tuyền
nhìn Lucy trìu mến rồi lên tiếng:

-Chắc ai cũng đói rồi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé !

Những người giúp việc bắt đầu rót rượu ra những chiếc li thủy tinh trong suốt tr