
o…ngoao…!!!
-Hì..nh nh…ư con mèo đang nhìn mình !!!
Nhật Dạ núp sau lưng Lucy run rẩy.
…-Tớ …nghe Hoa Chanh kể lại rằng mèo đen thường hay xuất hiện ở nghĩa địa và những nơi có người chết. Nó là linh hồn của ma quỷ biến thành để hại
người, kẻ nào bị chúng nhắm vào sẽ bị mèo đen tấn công…Có khi
nào…híc….Nhật Dạ nói bằng giọng run run…
-Ý cậu muốn nói con mèo
này là hồn ma của cô công nhân nào đó chết ở đây và nó đang nhắm vào cậu hả ? Trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú thật đó Nhật Dạ.
Thanh Phong bật cười trước trí tưởng tượng phong phú của cô bạn nhát gan. Thế mà từ tối đến giờ cứ nhặng xị lên đòi đi bắt ma, mà ma quỷ đâu chưa
thấy, mới gặp một con mèo đen đã sợ linh hồn ra rồi. Thật là…
-Mèo đen ! Mày tên gì thế ? Nói cho tao biết, mày có phải hồn ma của chị công nhân trẻ chết ở đây không ?
Lucy đưa tay khều khều dụ con mèo đen với bộ mặt tỉnh bơ, cô nhóc này rất
thích mèo nên không có cảm giác sợ hãi hay lo lắng gì cả, nhưng những
lời của cô lại khiến cô bạn bên cạnh dựng tóc gáy. Câu chuyện về cái
chết của cô công nhân được Lucy nhắc lại càng khiến Nhật Dạ hoang mang
hơn. Lucy vẫn nhìn con mèo đen chờ đợi nó đi lại dụi đầu vào tay mình
giống chú mèo Nyako đáng yêu của cô.
Nhưng không….
-Ngoaooo…!!!
Con mèo gào lên một tiếng nữa rồi vụt bỏ chạy mất hút trong màn đêm. Lucy
nhìn theo nó tiếc nuối, lần đầu tiên cô bị một con mèo từ chối, dường
như mèo hoang không hề đáng yêu và ngoan ngoãn như mèo nhà. Khu vườn
hoang yên tĩnh trở lại, nhưng cũng không hẳn là yên tĩnh, vì bây giờ đã
có tiếng đập thịch thịch rộn ràng trong ngực của một kẻ nhát gan nào đó. Bốn đứa nhóc lại tiếp tục rồng rắn đi vào ngôi nhà hoang…
-Á Á Á !!!!!!!
Mới đi được một đoạn Nhật Dạ lại hét toáng lên, có một con rắn bò ngang qua chân cô bé, giờ thì cô nhóc thật sự hoảng sợ…
Chưa dừng lại ở đó.
-Áá á á á….
Đoạn đường tiếp theo lại có một chú dơi lao vào làm rối tung mái tóc xám của Nhật Dạ rồi bay vụt đi, nó làm cho cô nhóc tưởng tượng đến mấy con ma
cà rồng trong phim rồi cô cứ thế vừa đi vừa run rẩy, nhưng chưa hết, sau chú dơi đáng yêu đó lại có vài con cú lướt ngang trước mặt cô bé làm
dáng… Không hiểu là vì thích hay vì ghét mà dường như tất cả mọi thành
viên bóng tối tại khu vườn này đều nhắm vào cô nhóc thì phải…
-Tới rồi !
Cả bọn dừng lại ngước lên nhìn ngôi nhà hoang trước mặt, chợt một cơn gió
lạnh ùa qua, từ trong ngôi nhà vọng ra một tiếng hú dài, nghe y chang
tiếng khóc phát ra từ nhà mồ mà bọn nhóc vẫn thường thấy trong phim ma.
Nhật Dạ lại co rúm người run rẩy, không biết là vì lạnh hay vì sợ nữa.
Lucy đưa mắt nhìn xung quanh ngôi nhà, mọi thứ thật hỗn độn, những dây
thép gai gỉ sét bao quanh mấy bức tường đổ nát rung lên khi gặp những
cơn gió mạnh, những cây cột bê tông cũ kỉ xếp chồng lên nhau và bị mấy
dây dại cuốn quanh chằng chịt…
-Á Á Á !!!!
Một tiếng hét chói tai vang lên, cả bọn giật mình quay sang nhìn Nhật Dạ ngạc nhiên:
-Chuyện gì nữa vậy Nhật Dạ ?
-Tớ..hic…mới thấy…hic…một cô gái từ cửa sổ tầng 3…nhìn xuống đây…
Nhật Dạ mặt mày tái mét, lắp bắp chỉ tay lên cửa sổ, cả bọn ngước lên nhìn,
cánh cửa trống trơn chỉ có những cơn gió lạnh ùa qua tạo nên những âm
thanh rùng rợn, không có bóng dáng của bất kì một cô gái nào cả.
Lucy và Thanh Phong lừ mắt.
-Làm gì có ai đâu ?
-Cậu nhìn nhầm rồi Nhật Dạ !
-Không ! Tớ không nhầm, tớ thấy rất rõ có một cô gái tóc tai rũ rượi, mặc bộ
áo trắng toát liếc nhìn chúng ta, tớ còn soi đèn pin vào cô ấy nữa, mắt
cô ta xanh rực y chang mắt mèo, làm sao mà nhầm được…Nhật Dạ hốt hoảng
thật sự, cô bé nói mà cứ như muốn òa khóc, cả người run rẩy ôm chặt lấy
ngực.
-Nhật Dạ ! bình tĩnh lại đi, nhìn đi nhìn lại cũng đâu có
thấy ai. Chắc chắn là cậu sợ quá nên nhìn gà hóa quốc đó thôi. Lucy vội
trấn an cô bé, xem ra Nhật Dạ nhát gan hơn cô nghĩ nhiều…
-Muốn biết thực hư thế nào thì đi vào trong đó là xong.
Kei chỉ tay vào cánh cửa đang lắc ra lắc vào vì gió. Nhật Dạ nghe vậy ngồi phục xuống nhắm mắt, lấy hai tay bịt tai khóc lóc:
-Không ! tớ không vào đâu. Trong đó chắc chắn là có ma đó, vào đó chúng ta sẽ bị ăn thịt đó…Tớ muốn về nhà. Tớ sợ lắm. Huhuhu….
Cô nàng cứ thế ngồi khóc ngon lành, ba đứa nhóc ngán ngẩm lắc đầu.
-Nhật Dạ ơi là Nhật Dạ !!!! Chính cậu đòi đi bắt ma cơ mà, nếu quả thật trong đó có ma thì có việc cho chúng ta làm rồi, không phải là tốt quá sao,
đúng ý cậu rồi sao giờ lại đòi về nửa chừng chứ. Nếu sợ thì cậu về trước đi. Bọn tớ sẽ đi vào trong đó!
Nghe Kei nói vậy cô nhóc hoảng hốt nhìn lên trách móc.
-Tớ không dám về một mình đâu. Tớ sợ lắm…Tớ không thể đi được…Huhuhu…!!!!
-Thế cậu chờ bọn tớ ngoài này đi nhé !
Lucy nói rồi cùng Kei tiến vào bên trong tòa nhà, Nhật Dạ vội nhào lên giữ
chặt lấy Thanh Phong không cho cậu bé đi cùng hai người kia…