XtGem Forum catalog
Định Mệnh Trái Ngang

Định Mệnh Trái Ngang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326651

Bình chọn: 7.00/10/665 lượt.

hìn ông ta.

Bắt gặp ánh mắt ông ta đang nhìn mình, mặt Băng đỏ dần lên.

Băng chửu thầm chính mình. Sao đột nhiên lúc này, Băng lại nghĩ về chuyện tối hôm qua.

Liếc nhìn vẻ mặt lúng túng của Băng, ông ta dợm bước định đánh cho tên kia tỉnh trí ra.

_Không nên.

Đoán được ý định của ông ta, Băng vội nói.

Chân chưa kịp bước, ông ta dừng lại.

_Tại sao lại không nên ?

Ông ta cau mày hỏi.

_Tôi bảo không cần gì cứ như thế mà làm đi.

_Cô thương hại cho cậu ta ?

Trong giọng nói của ông ta có pha mùi vị của giấm chua.

_Ông định đánh anh ta chứ gì ?

_Cô quan tâm cậu ta ?

Nói chuyện với ông ta, phải phi thường kiên nhẫn mới không nổi khùng mà đấm vào mặt ông ta.

Sống với ông ta ba ngày, ít nhiều Băng cũng hiểu nên không buồn chấp.

_Không phải là tôi quan tâm đến anh ta mà là theo tôi nghĩ dù có đánh anh ta cũng đâu giải quyết được gì.

_Cô chấp nhận để cho cậu ta theo đuổi và tán tỉnh ?

Miệng ông ta nhếch lên, mặt càng ngày càng lạnh.

Đứng ở bên bia, ba người nhìn và nghe cả hai nói chuyện với nhau như hai diễn viên đang đọc kịch bản trên sân khấu.

Họ không hiểu tại sao trên đời này vẫn còn tồn tại một cặp vợ chồng kì lạ
như thế, ngay cả cách họ nói chuyện cũng xa lạ và lạnh nhạt như thể đang bàn công việc làm ăn trong một dự án.

_Ông đừng nói linh tinh.

Băng gần như hét lên.

_Nếu thế sao cô không để cho tôi đi ?

_Ông trở thành một kẻ nóng giận từ bao giờ thế ?

Ông ta không nói gì, chân ông ta chầm chập tiến về phía trước như một con thú đi rình mồi.

Băng điên tiết lôi giật ông ta lại.

_Tôi bảo ông theo tôi đi về !

Băng cao giọng quát to.

Phúc lại được một phen bị dọa cho gần chết, mồ hôi trên trán lấm tấm.

Ba người kia len lén nhìn Băng và ông ta.

Một làn gió thổi qua làm mái tóc dài của Băng tung bay trong gió, thần thái của Băng giống như một chiến binh đang khiêu chiến với tử thần.

Ông ta không nói một câu, mặt ông ta được bao phủ với một lớp hàn khí, mắt lạnh lẽo nhìn Băng.

Trông ông ta giống một sát thủ máu lạnh, ông ta không giết người khác bằng
dao kiếm mà bằng ánh mắt và khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng của mình.

_Cô đã nói đủ rồi chứ ?

Ông ta rít giọng.

_Đủ rồi.

Băng gật đầu.

_Nếu đủ rồi thì lên xe đi !

Ông ta lạnh lùng ra lệnh.

_Nếu ông không chịu đi, tôi cũng không đi !

_Cô muốn chết ?

_Tại sao tôi lại phải chết, tôi vẫn còn yêu đời lắm.

Nếu bình thường khi nghe Băng nói câu dở dở ương ương này, thế nào Hoa và
Trọng Sinh cũng phải phì cười nhưng trong trường hợp này, họ càng lo sợ
cho Băng, càng rét run vì ông ta hơn.

Ông ta lôi Băng ngã nhào vào lòng mình, nâng cằm Băng lên, ông ta nghiến răng.

_Cô càng ngày càng không biết phép tắc là gì rồi đấy. Đừng tưởng vì tôi không đánh cô, cô lại được nước làm tới.

Băng không coi lời nói mang mùi vị sát khí của ông ta vào đâu.

Liếc mắt nhìn cậu ta, trong đầu Băng vừa nảy ra một ý.

Để kết thúc cái đuôi bám theo dai dẳng, vì không muốn tình huống khó chịu
và bực mình này tái diễn, Băng bất chấp mọi người ở đây nói thế nào,
Băng nhất quyết phải giải quyết hết mọi hiểu lầm và phiền toái ở đây.

Ôm lấy cổ ông ta.

Băng mỉm cười thật tươi, mắt chớp chớp, miệng thì thầm gọi tên ông ta.

_Hoàng Trọng Quân !

Ông ta sững người, không ngờ cô vợ nhỏ bé lại dở chiêu tối hôm qua ra.

Ông ta nghi ngờ nhìn Băng.

Tối hôm qua Băng say rượu nên mới hành động phóng túng, sao đột nhiên lúc này lại sắp biến thành một yêu nữ ?

Không để cho ông ta kịp hiểu lý do vì sao, Băng kiễng chân lên, kéo đầu ông ta xuống, môi Băng chạm vào môi ông ta.

Ba giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên.

_Không được !

Không cần phải đoán cũng biết giọng nói lánh lót kia là của cậu ta.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, mặt hầm hầm muốn xông lên đánh cho ông ta một trận.

Sao ông ta dám hôn Băng trước mặt cậu ta ?

Phúc, Hoa, và Trọng Sinh đứng ngây người nhìn Băng và ông ta đang hôn nhau.

Phúc kinh ngạc đến nỗi mắt lồi ra hai phân, còn miệng há ra có thể chui lọt một cái chén con.

Chấm mồ hôi trên trán, sếp đúng là càng ngày càng khác.

Không ngờ sếp có thể vô tư ôm hôn cô vợ nhỏ của mình trước mặt bốn người thế
này chỉ vì sếp không muốn chàng trai kia còn ý nghĩ vọng tưởng vào tình
cảm của vợ mình nữa.

Xem ra sếp cũng không phải quá tuyệt tình, mà đã bị tình cảm làm cho mờ lý trí rồi.

Băng chỉ có ý định môi chạm môi, chỉ cần tên kia để cho mình yên là được
rồi, nào ngờ ông chồng chẳng những hiểu được lý do vì sao vợ mình lại
làm thế còn tận tình phối hợp thành ra nụ hôn từ