Ring ring
Định Mệnh Em Yêu Anh

Định Mệnh Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324891

Bình chọn: 7.00/10/489 lượt.

liền lên tiếng giúp đỡ.

- Dạ! - Nguyên đáp mà không chút do dự.

Bữa ăn kết thúc, Nguyên lái xe đưa Thiên Thiên đi vòng vòng quanh thành phố, trên mặt là sự thờ ơ đến vô cảm.

- Anh Nguyên...anh có chuyện không vui à? - Thiên Thiên rụt rè lên tiếng hỏi.

- Không!

- Anh...suốt 10 năm qua chưa từng nhớ đến em à?

...

- Chắc là anh không nhớ em rồi...nên mới không nói chuyện với em.

Thiên Thiên buồn bã nói, mặt cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn Nguyên.

Nguyên bất ngờ đánh tay lái cho xe sát vào vỉa hè rồi dừng lại. Hai tay điều
khiển vô lăng thu lại trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo dấy lên tia nhìn cảnh cáo.

- Đừng giả vờ nữa, dù trước mặt những người khác cô đóng có đạt đến đâu thì trong mắt tôi cô vẫn không phải là Thiên Di.

- Anh nói gì vậy? Em đúng là Thiên Di mà!

Thiên Thiên cố che giấu sự sợ hãi vừa bùng lên nơi đáy mắt, cao giọng hỏi.

- Còn cả giọng nói đó nữa, cô cũng không bao giờ bắt trước giống cô ấy
được. - Như chẳng màng đến thái độ của người bên cạnh, Nguyên tiếp tục
nói ra điều mình cần phải nói.

- Anh đã biết rồi à? - Chất giọng cùng sắc mặt thay đổi 180 độ.

- Hừ! cô muốn gì?

- Tôi muốn gì ấy hả? Tôi muốn Hàn Thiên Di phải sống không bằng chết và đặc biệt là muốn cướp anh từ tay con nhỏ đó.

Thiên Thiên thản nhiên nói như kiểu cô ta đã quá quen với hoàn cảnh như thế
này rồi. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đầy giễu cợt, ánh mắt bị bao phủ
bởi sự căm ghét cùng thù hận.

- Nghe nói gần đây cô ta đang dần nhớ lại, thần kinh có chút không ổn định...

- Ổn hay không cũng chẳng liên quân đến cô, rốt cuộc cô là ai? - Nguyên lạnh lùng cắt ngang.

- Bí mật.

Sau đó Thiên Thiên mở cửa xe và bước ra ngoài, trước khi rời đi không quên nháy mắt với Hoàng Nguyên.

- Chết tiệt!

Nguyên tức giận đập tay vào vô lăng, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, tựa như
muốn đóng băng tất cả mọi thứ trong tầm mắt. Mọi chuyện ngày càng trở
nên rắc rối.

Trời mùa hạ, dù đêm có khuya đến mấy cũng vẫn nóng như thường vậy mà trong lòng một người lại đang lạnh đến xuyên thấu tim gan.

Chiếc bóng cô độc trải dài xuống mặt đường phía sau, từng bước chân chậm rãi
lướt trên con đường vắng vẻ. Tính ra nó cũng đã đi bộ hơn mười tiếng
đồng hồ, chân từ lâu đã bị tê rần vì mỏi nhưng con người tâm trí bất ổn
kia vẫn chẳng thèm dừng lại.

Đi thêm một đoạn nữa nơi nó muốn đến nhất cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Đẩy chiếc cổng gỗ nhỏ màu trắng, nó nhẹ bước vào khoảng sân trồng rất nhiều tử đinh hương. Ngôi nhà gỗ nhỏ được bao phủ bởi ánh trăng mờ ảo bỗng
trở nên thật cô độc, giống như bản thân nó bây giờ, cô đơn, lạc lõng.

Thả mình xuống thảm cỏ mát lạnh, lúc này đối diện với nó là bầu trời đầy
sao cùng với mặt trăng bị khuyết mất một nửa. Tay đưa lên chạm vào chiếc nhẫn được xỏ qua sợi dây bạc mà hắn tặng, cười khổ.

"Sợi dây
này là chứng minh cho việc em đã thuộc về tôi, nếu một ngày nào đó tôi
không thể ở bên cạnh em hãy coi sợi dây này chính là tôi...và nếu một
ngày nào đó em không cần đến nó nữa thì em có thể trả lại."

- Chiếc vòng này không thể nào thay thế được anh...Anh không quay lại thì em trả lại nó bằng cách nào?...Còn 6 ngày nữa.

Sau cùng nó cũng dần chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn thoáng ẩn thoáng hiện nụ cười chua chát.

Thức dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, mùi hương bạc hà quen
thuộc khiến nó tỉnh táo hẳn. Cuộn mình lại trong chiếc chăn mỏng, khẽ
hít lấy mùi hương mát dịu ấy một lần nữa, nó mới rời khỏi giường.

Lê cái thân xác mệt giã dời xuống được đến dưới nhà, nó giật mình khi thấy một bàn đầy thức ăn và một tên con trai đeo tạp dề đang cặm cụi nấu cái gì đó.

- Hàn Thiên Di mày lại gặp ảo giác rồi! Nhưng mà lần này ảo ảnh lại có tóc màu nâu. Chẳng nhẽ mới đổi màu tóc???- Nó nói nhỏ,
tay đưa lên vỗ vỗ vào đầu rồi lại dụi mắt.

Cơ mà những món ăn bốc khói nghi ngút cùng tên con trai tóc nâu đang đeo tạp dề kia vẫn không biến mất hoặc mờ dần đi.

Đột nhiên tên con trai đó quay lại, hai ánh mắt giao nhau trong một giây.
Nó biết lần này không phải ảo giác, là người thật. Trong mắt không khỏi
ánh lên sự thất vọng nhưng vừa nhìn thấy nụ cười ấm áp của Hoàng Nguyên
nó liền thu hồi cái sự thất vọng ngày một lớn dần kia lại, nở nụ cười
gượng gạo, hỏi.

- Sao em lại ở đây?

- Là anh đưa em về.

- Nhưng sao anh biết em ở...ở đâu mà đưa về?

- Tôi bảo bác tài lái xe đi theo em. - Lại nở một nụ cười. - Đi bộ hơn mười tiếng, đúng là chỉ người điên mới làm như thế.

Nó mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, uể oải kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.

- Mau ăn đi! - Nguyên đẩy đĩa mỳ ý đến trước mặt nó.

- Nhưng em không muốn ăn.

- Tôi mất công dậy từ sớm để nấu cho em vậy mà chỉ nhận được năm chữ "em không muốn ăn".

N