Pair of Vintage Old School Fru
Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323912

Bình chọn: 7.5.00/10/391 lượt.

vui sướng, nếu thấy những bông hoa hiếm hoi này Thiên Phong chắc sẽ
vui lắm.

Nhưng
rồi có một điều khó khăn tôi gặp phải, bông hoa đỏ đó mọc xa quá, tôi một tay nắm
vào sợi dây dại chắc chắn phía sau, cố rướn người đưa cánh tay còn lại kia với
hái, nhưng mãi vẫn không được, chỉ còn một khoảng nhỏ nữa thôi. Cố lên.

Nhưng
khi những ngón tay của tôi đã chạm vào được nhành hoa mát lạnh đó thì cũng là
lúc có một âm thanh lạ vang lên.

Pực
!!!

Sợi
dây dại bật gốc khỏi mặt đất vì sức nặng của tôi, tôi ngã nhào xuống vực.

Tôi
gào lên hốt hoảng, cơ thể tôi đau nhói khi vướng vào những nhánh cây bên dưới,
không biết mất bao lâu thì tôi đáp xuống dưới, có lẽ rất nhanh, nhưng tôi không
còn biết gì nữa, chỉ cảm thấy cả người mình đau nhói không gượng dậy nổi. Rồi
tôi thấy buồn ngủ, hai mí mắt díu chặt. Và tất cả còn lại là màn đêm đen đặc.

Không
biết bao lâu sau.

Khi
tôi tỉnh dậy trước mặt tôi nhuộm một màu đỏ. Mắt tôi hơi mờ đi, tôi nhíu mày cố
chớp vài cái để nhìn cho rõ, gió ùa qua vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé đã bị xây
xước của tôi. Giờ thì tôi thấy rõ rồi, trước mặt tôi là bầu trời đỏ rực, màu đỏ
kia chính là ánh tà dương chiều tàn, những cơn gió mát lạnh không ngừng ùa qua
vuốt ve cơ thể tôi. Bây giờ tôi mới nhận ra là mình đang bị thương, tôi đau đến
mức không thể nào cử động nổi. Phải cố gắng lắm tôi mới hơi ngước đầu về cánh
tay trái của mình, nó đang đau rát, nhưng vẫn nắm chặt nhánh hoa loa kèn đỏ.

Hoa
loa kèn đỏ.

Tôi
nhìn nhánh hoa khẽ mỉm cười mãn nguyện, tôi đã hái được chúng rồi. Tôi đã hái
được nó cho Thiên Phong rồi, nếu tôi đưa nó cho Thiên Phong, hẳn cậu ấy sẽ vui
lắm. Thiên Phong chắc sẽ vui lắm.

Tôi
nhíu mày vì cơn đau, lưng tôi đau nhói, ngực tôi đau nhói, tôi khẽ mấp máy môi
muốn lên tiếng gọi cho những người bạn của tôi, nhưng cổ họng tôi cũng đau rát,
cố gắng lắm cũng chỉ phát ra được những tiếng thì thào yếu ớt. Bất lực tôi đành
nằm im thả đôi mắt trong veo nhìn trời.

Bầu
trời chiều thật đẹp quá, đỏ rực như đóa hoa kia, mờ ảo, nhập nhòe. Và gió, gió
thổi rất nhiều, gió luồn qua từng áng mây, đi xuyên qua từng ngọn cỏ, dừng lại
trước những cánh hoa mỏng manh rồi lại bay vút lên trời tiến về một nơi xa xôi.
Gió rất nhiều, gió đi qua tôi, gió dừng lại với tôi, nhưng gió không ở lại với
tôi, cứ như thế, từng cơn từng cơn, mát lạnh và dịu dàng, gió ùa qua tôi rồi vô
tâm rời đi. Tôi vẫn nằm đây, lặng yên nhìn bầu trời đỏ rực.

Những
cánh chim trắng đang chao đảo xa xa phía chân trời giờ theo đàn mất hút về
phương xa, rất nhiều thứ đã tới với tôi, rồi vụt qua tôi, không dừng lại với
tôi. Gió cũng vậy. Gió chỉ đi qua tôi thôi, tôi muốn giữ gió ở lại, nhưng tôi
không làm được, tôi không thể nào làm được…

Thiên
Phong…

Thứ
duy nhất chẳng đi đâu chỉ có bầu trời. Tôi mơ màng nhìn lên bầu trời, ánh tà
dương đỏ rực bây giờ đang chuyển dần thành tím nhạt. Thật đẹp nhưng cũng thật
mơ hồ. Tôi dốc từng hơi thở một cách nặng nhọc cố mở mắt nhìn thật rõ bầu trời.
Hoàng hôn thật đẹp, nhưng tôi vẫn thấy yêu bầu trời xanh lam ngập tràn nắng ấm
hơn, bầu trời xanh lam ấy…

Thiên
Lam.

Tôi
khẽ mấp máy môi cố gọi tên cậu ấy, nhưng không thể được. Bây giờ Thiên Lam đang
ở đâu? Từ trước đến giờ Thiên Lam luôn là người bên cạnh che chở bảo vệ cho
tôi, liệu lần này cậu ấy sẽ tới cứu tôi không? Liệu cậu ấy có biết tôi bị ngã
xuống vực mà tới cứu tôi không?

Tôi
nhìn nhánh hoa loa kèn đỏ rồi lại đắm chìm vào những cơn gió trời, bông hoa đỏ
mà tôi đánh đổi cả tính mạng của mình để lấy được đã bị dập nát, một cánh hoa
đã rách bươm, có lẽ nó vướng vào cành cây lúc tôi ngã xuống đây, nhưng hai chiếc
nụ kia không chịu tổn thương gì cả, chỉ cần chúng nở ra sẽ đẹp hơn bông hoa kia
nhiều. Nhưng liệu tôi có thể đưa nó cho Thiên Phong hay không? Liệu tôi có thể
trở về mà đưa nó cho Thiên Phong không?

Làm
sao tôi có thể trở về? Thiên Lam, Thiên Phong, liệu không thấy tôi họ có đi tìm
tôi không? Cơ thể tôi càng lúc càng đau nhức. Những cơn gió mát lạnh không ngừng
ùa qua, và trên bầu trời cao vời vợi, mây vẫn lững lờ trôi. Tôi khẽ nhắm mắt lại
để cố dịu đi cơn đau, nhưng không có ích gì. Bên tai tôi lúc này vọng lên những
tiếng dế kêu rich rich, những chú dế đã bắt đầu cho buổi dạ tiệc huyên náo vào
lúc hoàng hôn tàn, có lẽ chẳng mấy chốc nữa mà trời sẽ tối, nghĩ đến việc còn lại
một mình ở nơi vắng vẻ hoang vu này tự dưng tôi thấy sợ, những giọt nước mắt
trong veo vô thức lăn ra, nóng hổi, nhưng chúng cũng nhanh chóng bị những cơn
gió hong khô, dường như những làn gió muốn nói với tôi là đừng khóc. Gió sẽ
luôn đến với tôi. Gió sẽ ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không cô độc.

Nhật
Hạ…

Nhật
Hạ…

Dường
như có ai đó đang gọi tôi, tôi không biết mình có nghe nhầm hay không, rồi tôi
biết là mình không nhầm, đúng là có ai đó đang gọi tôi, và không phải chỉ có một
người. Tôi khẽ mấp máy môi, tôi muốn lên tiếng đáp lại họ, nhưng tôi không thể
thốt lên lời, cổ họng tôi khô r