
đi xuống thị trấn tham quan hội chợ đêm, nhưng các
em phải đi theo nhóm, ít nhất là 5 người một nhóm để đảm bảo an toàn, và nhớ phải
trở về trại trước 10h để điểm danh đó.
-Hả?
-Sao
sớm thế?
-Vậy
thì chơi được gì?
Đám
học sinh chúng tôi nhao nhao lên phản đối. Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả,
đây là luật bất thành văn mà hiệu phó đã công bố, chúng tôi đành ngậm ngùi tuân
theo và tranh thủ mấy tiếng ngắn ngủi đi chơi.
Tôi
quay lại đám bạn trong lớp, tụi nó nhanh chóng lập thành những nhóm nhỏ giữa những
đứa chơi thân và lao xuống thị trấn từ sớm rồi. Tôi nhìn Thiên Phong, cậu ấy
đang đứng một chổ lặng im nhìn những ánh đèn nhấp nháy bên dưới chân đồi của hội
chợ, tôi muốn lên tiếng rủ cậu ấy đi chơi, nhưng lại không dám mở lời. Thiên
Lam nhìn tôi nhíu mày rồi đưa tay vẫy vẫy:
-Phong!
Lại đây!
Thiên
Phong quay sang, từ từ đi lại gần chúng tôi. Tôi hơi lúng túng khi bắt gặp ánh
mắt đen thẳm xa xôi của cậu ấy. Đúng lúc này thì Linh Nga và đám bạn còn lại
trong lớp ùa đến chổ chúng tôi.
-Đi
thôi, đi thôi!!! Linh Nga khoác tay lên vai tôi kéo lại gần Thiên Phong toe
toét.-Các cậu còn đứng ngẩn ngơ ở đây làm gì, mau đi chơi hội chợ thôi, 10h00
là phải về ngủ rồi đó.
-Ờ…ờ..
Tôi
lúng túng đi theo họ, Thiên Phong cũng lẳng lặng đi cùng chúng tôi. Đám bạn tôi
vẫn không ngừng huyên náo bên tai tôi, tôi cảm thấy hơi lạ, cứ tưởng đám Linh
Nga ham vui phải đi từ lâu rồi, không ngờ họ lại đi cùng với chúng tôi. Mà
không hiểu sao hôm nay Linh Nga và những người khác cũng có vẻ nhiệt tình, hoạt
náo hơn mọi ngày. Thành ra trong nhóm chỉ có tôi và Thiên Phong là lọt thỏm lại
phía sau vì cả hai đều không nói gì. Tôi đang tâm trạng bối rối nên không biết
nói sao, còn Thiên Phong sinh ra vốn đã kiệm lời, vô tình chúng tôi thành một cặp
tách biệt với mọi người.
-Wa!!!!
Đông người quá đi!!!!
Thục
Anh reo lên khi chúng tôi đến cổng hội chợ. Thì ra không chỉ có trường chúng
tôi tới đây cắm trại, có rất nhiều trường khác cũng tổ chức hoạt động này và chọn
nơi này làm địa điểm.
-Thục
Anh!
Hải
Đăng ở phía xa chạy lại gần chúng tôi hớn hở. Đám bạn chúng tôi được dịp liền rộ
lên chọc phá hai đứa nó, Thục Anh chỉ cười
cười ngại ngùng, Hải Đăng đỏ đỏ mặt đưa tay lên gãi gãi đầu, cuối cùng là quyết
định tách nhóm đi chơi riêng. Cũng không ai tỏ ra ngạc nhiên lắm, mấy cặp yêu
nhau thường hay như vậy mà. Tuy thầy hiệu phó yêu cầu chúng tôi đi theo nhóm để
đảm bảo an toàn, nhưng nếu Thục Anh đi với Hải Đăng thì cô ấy có thể hoàn toàn
yên tâm là Hải Đăng sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy.
-Nhật
Hạ! Trước khi đi, Thục Anh huých vai tôi dặn dò.-Cố lên nhé!
-Cố?
Cố gắng làm gì kia?
Tôi
thắc mắc, còn chưa kịp nói gì thì hai đứa nó đã nắm tay dung dăng dung dẻ và biến
mất vào đám đông hội chợ. Đám bạn lớp tôi vẫn đứng đó cười đùa bàn luận về cặp
đôi hạnh phúc mới đi. Tôi đưa mắt nhìn quanh và phát hiện Thiên Lam đã biến đi
đâu mất rồi. Tôi nhìn quanh cố gắng tìm kiếm cậu ấy, trong hàng trăm hàng ngàn người
ở quanh tôi, vẫn không thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Có khi nào cậu ấy đã lạc mất?
Còn đang thắc mắc thì đám bạn lớp tôi cũng tản ra:
-Các
cậu! Minh Khuê và mấy cô bạn thân là những người đi tiếp sau Thục Anh.-Nhớ có mặt
ở trại trước 10h00 nhé! Bye bye!
Nói
rồi họ nhanh chóng bỏ đi vào bên trong và nhanh chóng mất hút trong tầm mắt
tôi. Tôi hơi ngơ ngác, có cảm giác như hôm nay mọi người ai cũng có thái độ lạ
lạ thế nào ấy? Nhưng chưa dừng lại ở đó.
-Ê
Duy! Tụi mày có dám thi bắn súng với anh không? Lớp phó kỉ luật Minh lên tiếng,
hai đứa bạn cậu ta nhao nhao lên.
-Sợ
gì mày mà không thi?
-Chú
mày không biết anh vốn là một tay thiện xạ sao?
Nói
rồi cả đám khoác vai nhau biến mất trong những gian hàng trò chơi. Lần lượt những
người khác cũng nhanh chóng tách nhóm và bỏ đi mất. Bây giờ thì tôi đã thấy rất
kì lạ rồi, mấy đứa này bình thường luôn cùng tôi đi theo nhóm kia mà, tôi có cảm
giác như họ đang cố ý tách nhóm đi riêng với nhau. Cuối cùng chỉ còn lại tôi và
Thiên Phong đứng trước công hội chợ. Còn đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra
thì Linh Nga ghé sát tai tôi thì thầm:
-Cơ
hồi ngàn năm có một. Cố lến nhé!
-Linh
Nga?
Tôi
ngước nhìn nhỏ bạn ngơ ngác, chỉ nhận được cái nháy mắt động viên của nhỏ. Rồi
nhỏ cũng là người cuối cùng đi mất. Sau vài phút lí giải thì tôi mỉm cười cảm động.
Họ muốn giúp tôi. Có lẽ họ đã đoán được tình cảm quả tôi giành cho Thiên Phong
và những khó khăn mà tôi đang gặp nên cố tình tạo cho chúng tôi không gian
riêng.
Tôi
nhìn theo bóng dáng của mấy đứa bạn đang khuất dần trong đám đông mỉm cười. Những
người bạn của tôi thật là tốt, mặc dù bình thường chúng tôi luôn chọc phá nhau,
nói với nhau mấy lời không khác gì gai nhọn, công kích, đùa nghịch hết sức.
Nhưng đến lúc quan trọng lại sẵn sàng lên kế hoạch giúp đỡ nhau, tôi cảm thấy
mình thật may mắn khi được làm quen với những người bạn như