XtGem Forum catalog
Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323021

Bình chọn: 7.5.00/10/302 lượt.

g chiếc áo ngủ màu hồng
nhạt. Cô thấy Hoài Bảo nhìn cô bằng ánh mắt là lạ nhưng rồi anh không
nói gì, đi vào toilet.

Ngồi trước bàn trang điểm, Quế Lâm chầm chậm tháo từng chiếc bông tai,
sợi dây chuyền rồi đến những chiếc nhẫn đắt tiền. Cô nhớ lại ánh mắt
thán phục của bao nhiêu người khi cô đi bên Hoài Bảo. Nếu hai người thật sự yêu nhau thì chắc cô sẽ hạnh phúc lắm sau đám cưới này. Chợt nhớ đến mẹ, cô lặng lẽ thì thầm:

− Mẹ ơi! Mẹ có vui không khi thấy con gái của mẹ rạng rỡ trong ngày cưới như thế này? Chắc là mẹ đã mãn nguyện rồi phải không mẹ?

Quế Lâm nhẹ nhàng xếp hết đồ trang sức vào một chiếc hộp nhỏ, đây là
thói quen thường ngày của cô vì cô không quen đeo trang sức khi ngủ.

Điện thoại di động của Hoài Bảo chợt vang lên từng hồi. Quế Lâm cứ ngỡ là mẹ chồng gọi nên cô cầm máy lên:

− Alô.

Đầu dây bên kia là một cô gái:

− Xin lỗi cho tôi gặp Hoài Bảo.

Quế Lâm nhẹ nhàng trả lời:

− Anh ấy đang tắm. Chị có cần gì không, tôi nhắn lại!

Vừa lúc ấy Hoài Bảo từ phòng tắm bước ra, Quế Lâm liền đưa điện thoại
cho anh . Cô lịch sự đi ra hành lang, không muốn nghe câu chuyện của hai người.

Hoài Bảo cầm điện thoại:

− Alô. Tôi, Hoài Bảo nghe đây.

Giọng một cô gái nghe rất gấp:

− Anh Bảo đấy à? Bách Điệp nó vừa bị tai nạn giao thông, tôi vừa mang nó vào bệnh viện… Anh đến ngay nhé.

Hoài Bảo vội đáp với nét mặt lo lắng:

− Vâng, tôi sẽ đến ngay.

Rồi anh cúp máy, mặc vội bộ âu phục vào người. Đưa mắt tìm Quế lâm. Không thấy cô trong phòng, anh vừa đi vừa gọi:

− Quế Lâm ơi! Quế Lâm!

Quế Lâm ngạc nhiên khi thấy Hoài Bảo ăn mặc tươm tất. Cô hỏi:

− Anh định đi đâu vậy?

Với nét mặt lo lắng, Hoài Bảo đáp:

− Bạn anh vừa bị tai nạn giao thông, anh phải đến bệnh viện xem tình hình cô ấy như thế nào ngay.

Vừa nói anh vừa đi luôn ra cửa. Quế Lâm nhìn theo bóng anh, trong đầu lấp lửng một câu hỏi:

“Cô ấy? Chẳng lẽ lại là Bách Điệp? Nếu cô ấy bị tai nạn xe cộ ảnh hưởng đến tính mạng thì thật là đau xót”.

Nghĩ đến đó, tự dưng trong lòng Quế Lâm cảm thấy bất nhẫn vô cùng. Cô
nghĩ đến bao nhiêu đau khổ mà cô mang đến cho họ, cô nghĩ đó hoàn toàn
là lỗi của mình. Quên cả đêm nay là đêm tân hôn của cô và Hoài Bảo, cô
chỉ biết nằm lo lắng cho Bách Điệp mà thôi. Quế Lâm đưa mắt nhìn lên
những vì sao trên trời, thầm khấn nguyện:

− Lạy trời cho Bách Điệp được bình an. Mọi đau khổ xin hãy để cho con gánh chịu thay, vì đó là lỗi của con.

Cứ thế, Quế Lâm cầu nguyện thật lâu, thật lâu.

Đêm tân hôn chỉ có một mình cô.

Hoài Bảo ngồi trên giường bệnh nắm tay của Bách Điệp, giọng thật dịu ngọt:

− Tại sao em lại vô ý đến nỗi chạy xe tông vào thằng bé như vậy chứ.
Cũng may là em chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi. Nếu chẳng may em có mệnh
hệ nào, chắc là anh ân hận đến suốt đời.

Bách Điệp đáp lời Hoài Bảo với nét mặt mệt mỏi:

− Biết hôm nay là đám cưới của anh, em chỉ muốn chết đi cho xong. Em còn sống làm gì khi cuộc đời không còn ý nghĩa gì đối với em nữa cả.

Hoài Bảo nhắc lại:

− Em đã hứa với anh những gì, giờ em quên hết rồi sao?

− Em không quên. Nhưng em không thể thực hiện được vì em quá yêu anh.

Nói xong, Bách Điệp ngả đầu lên vai Hoài Bảo, gương mặt như rất mãn nguyện khi được ở bên anh. Rồi Bách Điệp cố tình hỏi anh:

− Đêm nay là đêm tân hôn mà anh lại bỏ ra đây, có phiền cho anh không?

Tuy ngoài miệng hỏi thế nhưng trong lòng cô đang thầm thỏa mãn khi nghĩ
đến việc vì cô mà Hoài Bảo bỏ rơi cô vợ mới cưới ngay trong đêm tân hôn. Cô đang có anh, còn cô dâu mới thì đang cô đơn một mình một bóng, đó
chính là cái giá mà cô gái kia phải trả khi dám chiếm đoạt tình yêu của
cô.

Thấy Hoài Bảo vẫn im lặng không trả lời, Bách Điệp nhắc lại:

− Đêm nay anh ở lại đây được không?

Hoài Bảo vuốt nhẹ tóc cô:

− Em như thế này làm sao anh đành lòng bỏ em một mình trong bệnh viện chứ.

Bách Điệp hỏi thêm:

− Nếu có người thân của em ở đây thì chắc là anh đã về với cô ấy rồi, đúng không?

Hoài Bảo lắc đầu:

− Anh cũng không nỡ bỏ về trước khi chưa biết tình trạng của em như thế
nào đâu. Dù gì lỗi này cũng có một phần là do anh gây ra, làm sao anh
yên tâm về được chứ.

Bách Điệp làm ra vẻ cao thượng:

− Em không sao đâu, anh đừng lo. Em chỉ bị chấn thương nhẹ ở đôi chân
thôi. Bác sĩ đã nói như thế rồi, giờ anh nên trở về với cô ấy đi. Em
mong là mọi việc sẽ được tốt đẹp.

Hoài Bảo tỏ vẻ khó chịu:

− Anh đã nói là không đành lòng nhìn thấy em nằm một mình ở đây. Em cứ
mặc kệ anh, anh muốn ở lại đây với em đêm nay. Anh muốn chuộc lại phần
nào lỗi lầm của mình.

Bách Điệp nghe Hoài Bảo nói như vậy thì thầm mỉm cười đắc ý. Cố tạo cho mình một nét mặt lo lắng, cô hỏi anh:

− Rồi vợ anh, cô ấy sẽ nghĩ gì đây khi biết suốt