Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Đêm Tân Hôn Đến Muộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322973

Bình chọn: 9.5.00/10/297 lượt.

iểu cho em hay không?

Cô gái đó là một người như thế nào mà lại may mắn thế. Được làm người
chia chăn sẻ gối với anh suốt cả cuộc đời. Còn em thì sao? Cuộc đời này
sao lại có lắm bất công đến thế chứ.

Nghĩ đến đây, bất chợt Bách Điệp buông tiếng cười khan. Một ý nghĩ vừa
thoáng qua đầu cô. Không lẽ mình lại là người thua cuộc dễ dàng vậy sao? Mình và Hoài Bảo đã có bao nhiêu năm yêu nhau thật lòng và trong sáng,
sao mình lại có thể dễ dàng buông tay như vậy chứ.

Cô gái kia không biết có yêu anh không mà lại được mẹ anh chấp nhận và
chọn làm con dâu của mình. Cô gái đó thật may mắn và hạnh phúc biết bao.

Càng nghĩ Bách Điệp càng thấy tủi thân thêm. Cô lắc đầu thật mạnh như cố xua đi cảm giác thất bại của mình rồi bật cười khan và nói một mình:

− Anh Bảo ơi, em không đành lòng xa anh đâu. Dù bằng bất cứ giá nào, em
cũng sẽ giành lại tình yêu của anh, không có ai có thể chia rẽ em và anh được. Xin anh hãy đợi em và đừng trách em nhé.

Rồi Bách Điệp lặng lẽ đi về phòng với bao niềm hy vọng và suy nghĩ mới
cùng với những thủ đoạn đang sắp đặt trong đầu mà cô sẽ thực hiện để
giành lại tình yêu của mình.

Rồi giấc ngủ muộn màng cũng đến cùng với bao suy nghĩ ngổn ngang. Trong
mơ cô thấy hôn lễ của mình và Hoài Bảo. Cô trông xinh đẹp trong chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi. Còn Hoài Bảo trong bộ vest sang trọng, môi nở nụ cười rạng rỡ, anh dìu cô đi thật xa, một nơi thật bình yên và hạnh
phúc.

Hôm nay mọi người trong thành phố náo nức hẳn lên vì đây là ngày cưới
của giám đốc công ty Du lịch Rạng Đông, một gia đình nổi tiếng trong
giới thượng lưu. Khách mời đông hơn ngàn người, chiêu đãi ngay tại nhà
hàng nằm trong hệ thống của công ty Rạng Đông.

Tiệc tan, bà Khoa, Hoài Bảo cùng Quế Lâm trở về nhà. Với gương mặt mãn nguyện, bà Khoa thăm dò con trai:

− Con có mệt lắm không Bảo

Trong bộ đồ vest màu kem trang nhã và sang trọng, đóa hoa chú rể còn cài trên ngực áo, nhưng trông Hoài Bảo thật khó hiểu, nét mặt anh chẳng lộ
vẻ vui cũng chẳng buồn. Anh chỉ trả lời mẹ thật đơn giản:

− Con vẫn bình thường.

Yên tâm về con trai, bà Khoa quay sang hỏi Quế Lâm:

− Còn con thì sao? Chắc là mệt lắm hả Quế Lâm?

Quế Lâm cảm thấy mỏi đến muốn rụng cả đôi chân vì đôi giày gót quá cao
của cô, cùng với chuyện phải đi chào khắp cả trăm bàn tiệc với Hoài Bảo
trong chiếc áo soirée thít sát vòng eo thon nhỏ của cô càng làm Quế Lâm
cảm thấy khó chịu hơn. Nhưng vì không muốn để mẹ chồng lo lắng, Quế Lâm
từ tốn đáp:

− Con chỉ mệt một chút thôi mẹ à.

Bà Khoa hỏi tiếp:

− Con có dự định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa Bảo?

Hoài Bảo vừa đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt cho dễ thở, vừa trả lời mẹ:

− Ở công ty còn nhiều việc cần con giải quyết. Con định để thư thả rồi
hẵng đưa Quế Lâm đi chơi. Lúc này đang rất bận, đi cũng không yên tâm,
mẹ à.

Bà Khoa không đồng tình:

− Thì cũng phải có một tuần để kỷ niệm chứ. Chuyện của công ty con cứ để mẹ lo.

Hoài Bảo từ chối khéo:

− Con đã về đây rồi, con không muốn mẹ vất vả thêm nữa.

Quế Lâm cũng đồng tình:

− Anh Bảo nói cũng đúng mẹ à. Chúng con còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian để đi du lịch. Chuyện của công ty quan trọng hơn. Trong thời buổi cạnh
tranh như thế này, dù đã đứng vững trên thị trường nhưng chúng ta vẫn
không thể lơ là được mẹ à.

Nghe Quế Lâm nói cũng có lý, bà Khoa cười hạnh phúc:

− Hai đứa bây thật là hợp tánh nhau. Mẹ chịu thua luôn!

Bà vừa nói dứt lời thì xe đã dừng trước cổng nhà. Bà Khoa bước xuống dặn dò Quế Lâm và Hoài Bảo:

− Hai đứa về đến nhà thì gọi điện thoại cho mẹ biết nhé.

Hoài Bảo cũng bước ra khỏi xe chào mẹ:

− Mẹ vào nghỉ sớm cho khỏe. Khi nào đến nhà bên ấy, chúng con sẽ gọi điện cho mẹ.

Trước khi tổ chức đám cưới cho Hoài Bảo và Quế Lâm, bà Khoa đã mua thêm
một căn nhà tuy không rộng lắm nhưng đầy đủ tiện nghi cho đôi vợ chồng
mới cưới. Bà không muốn ở chung vì không muốn làm hai trẻ không tự
nhiên. Bà quyết định như vậy dù cho Hoài Bảo và Quế Lâm phản đối, cuối
cùng hai người đành chiều theo ý của bà.

Thấy mẹ vẫn còn đứng đó, Hoài Bảo nhắc:

− Mẹ vào nhà đi. Tụi con về nhé!

Bà Khoa mỉm cười đi vào nhà với một tâm trạng rất phấn chấn.

Còn lại Hoài Bảo với Quế Lâm, trên đường về không ai nói với ai một lời. Quế Lâm đã nguyện với lòng, dù bây giờ có là hạnh phúc hay đau khổ thì
cô cũng sẵn lòng chấp nhận. Cô không thể làm gì khác được nữa.

Khi bước vào căn phòng tân hôn toàn màu hồng trang nhã, nhưng không hiểu sao Quế Lâm có cảm giác lạc lõng dù Hoài Bảo đang đứng bên cạnh cô. Cô
nói với anh:

− Anh đi tắm trước đi anh Bảo!

Hoài Bảo nhẹ nhàng:

− Em cũng mệt lắm rồi, em đi tắm trước đi. Anh đi gọi điện cho mẹ đã.

Nói xong, anh cầm điện thoại lên gọi cho bà Khoa.

Quế Lâm tắm xong cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn tron


The Soda Pop