
tôi phát hiện ra.
Tôi không biết mình ngồi thu hình trong hốc cây, nén thở như vậy đã bao lâu. Mồ hôi ướt đầm đìa sau lưng áo.
Bàn chân tôi chạm vào mình con vật gì mềm nhũn như con rắn. Tôi hốt
hoảng rụt chân lại. Con vật bò rột roạt theo hốc cây, kêu "tắc kè... tắc kè... tắc kè... " ngay trên đỉnh đầu tôi.
Trong quán đã nghe tiếng thu dọn bát đĩa. Con mụ gián điệp chào dì Tư Béo, không biết nó nói gì mà bà chủ quán của tôi cười lên khấc khấc...
Lát lâu sau, nghe nó rửa chân lạc xạc ngoài cầu nước, rồi tiếng chân nó
dẫm lên sạp thuyền. Rõ ràng chỉ có mỗi mình con mụ xuống thuyền.
Mỗi một tiếng động, một âm thanh nào đó từ bên ngoài vẳng vào gốc cây ẩm mục, tối om vào hôi hám ngột ngạt đến tức thở này, đối với tôi đều
có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó mở cho tôi một tia hi vọng, hoặc đẩy
tôi mỗi lúc một chuồi sâu xuống bãi lầy đen kịt mà tôi không phương vùng vẫy.
Cánh liếp trên quán đã sập xuống. Nghe then cửa gài đánh "cách" một
tiếng. Luồng sáng tỏ của ngọn đèn từ trong quán chiếu xuyên qua hàng rào mắt cáo, soi ra tận luồng cỏ bấc bên kia mép mương, chớp chớp mấy cái
trướt khi tắt phụt.
Tư Mắm đi dò từng bước ra mương. Hắn bước rất khẽ, dáng như chân
không chạm vào đất vậy. Hắn ngó trở vào quán rồi quay lại rướn cái cổ
dài nhìn xuống chỗ đầu nóp tôi đã kéo ló ra mui thuyền. Hắn đứng im như
vậy có đến chừng hai phút. Trong quán, dì Tư đã bắt đầu "khò... khò...
khò... khừ", ngáy như kéo cưa.
Tư Mắm đưa tay lên vén tóc, ngó vào gốc cây rồi thong thả bước đến
ngồi thụp xuống quay lưng vào mặt tôi cách chừng một thước. Tôi nén thở, nhắm mắt lại cho thần kinh đỡ căng thẳng… Hồi lâu, bỗng nghe tiếng
người dặng hắng đâu ở phía sau quán. Tôi mở mắt ra trống ngực đập rộn
lên. Cứu tinh đã đến với mình đây rồi? Trời ơi giá mà anh Sáu tuyên
truyền đến với tôi trong lúc này..., không phải anh thì lão Ba Ngù, hay
không phải lão Ba Ngù thì một người đàn ông nào đó cũng được.
Có tiếng chân giẫm thình thịch vòng sau quán men ra gốc cây Tư Mắm
nhẹ nhàng đứng dậy, đưa ngón tay lên mồm xuỵt một tiếng. Thôi, thế là
hết? Tia hy vọng cuối cùng và mong manh nhất chợt đến với tôi cũng tắt
ngấm từ phút này đây.
- Lộ rồi? - Tư Mắm thều thào nói với bóng đen, và hất hàm về phía đầu nói ló ra mui. Hắn còn thì thào mấy câu gì nữa, nhưng tôi không nghe
được.
Tôi không thể nào nhận ra bóng đen đó là ai. Trong tất cả những người đàn ông lui tới quán rượn này, không có hắn. Đôi vai rộng bè khom khom
chồm tới trước như một con giả nhơn; khi hắn ngóc lên, tôi vừa kịp trông thấy một nửa bên quai hàm bạnh ra, trán rất thấp, vòm mắt nhô cao, lông mày rậm rịt. Hắn cởi trần, bắp thịt nổi cuồn cuộn lấp loáng dưới ánh
trăng. Tôi rùng mình. Bàn tay tôi cấu thử vào sườn mấy cái, thấy đau
điếng...
Không? Không phải tôi chiêm bao mà!
Bóng đen khủng khiếp ấy rút con dao dài non năm tấc giắt bên hông ra, cầm lăm lăm trong tay. Trong hốc cây, bàn tay bé nhỏ của tôi cũng lần
lần rút con dao găm ra khỏi vỏ.
Tư Mắm cầm khẩu súng lục - không biết hắn lấy ở đây ra từ lúc nào -
kẹp khẩu súng vào đùi, tay kéo qui lát "rắc" một tiếng khô gọn, trong
khi bóng đen khủng khiếp kia lom khom bò xuống mũi thuyền mà hắn tin
chắc rằng tôi đang nằm ngủ dưới đó.
Bỗng nghe con gián diệp ho một tiếng ngoài cầu nước. Tư Mắm quay đầu
về phía có tiếng ho. Đêm vắng lặng đến nỗi con mụ nói rất khẽ nhưng tôi
vẫn nghe rõ mồn một: "Đừng. Đừng! Xuống lấy cái bao tải. Nhét giẻ vào
mồm thôi... " Tư Mắm vừa đi thì tôi cũng vừa lách mình ra khỏi hốc cây.
Khi tôi thấy hắn dò dẫm rén chân bước xuống chiếc cầu nước dẫm bùn trơn
như mỡ thì nhanh như cắt tôi lập tức phóng ra khỏi gốc cây lao đi như
một mũi tên.
Tôi không biết mình chạy đi đâu. Bên tai tôi, gió rít vù vù, lùm cây
bãi cỏ rùng rùng xô nhau chạy ngược về phía sau lưng tôi. Dãy phố ngói
và những tàn cây bã đậu thấp thoáng trong làn sóng đất; một ngọn đèn le
lói từ ngôi nhà ai còn thức, chiếu nhấp nhây, dường như nhảy lên nhảy
xuống đằng xóm chợ im lìm kia. Bản năng không tự giác đã điều khiển đôi
chân tôi chạy tìm về chỗ có người khi lâm hoạn nạn. Tôi toan kêu lên,
nhung không còn đủ sức kêu nữa. Tôi lại tiếp tục chay. Bỗng nhiên tôi
cảm thấy ruột gan phèo phổi mình thót lên, đầu chúi tới trước. Một làn
sương mù dày đặc từ từ bao trùm khắp người tôi, tôi chỉ còn đủ cảm giác
thấy tay chân mình tan ra như nước hòa lẫn vào trong lớp sương mù quái
di đó, rồi tôi không còn biết gì nữa...
Khi tôi tỉnh dậy, tay hãy còn nắm chặt cán dao găm. Lưỡi dao cắm ngập vào mặt đất sét ấm, khiến tôi phải ngồi lên mới rút ra được. Tôi đút
con dao vào vỏ, nhét trong thắt lưng, định thần một lúc mới nhận ra rằng trong lúc mình chạy, mình đã ngã chúi xuống một đường hào chiến đấu mà
các anh thanh niên trong chợ vừa đào mấy hôm nay. Tôi lần nhớ lại các
việc đã xảy ra... Quái, tiếng trống tiếng mõ ở đâu mà khua động inh tai
thế này? Tôi toan nhảy thóc lên bờ hào, nhưng chưa kịp với vào thành đất đã rơi xuống nga