XtGem Forum catalog
Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324940

Bình chọn: 8.5.00/10/494 lượt.

được chuyện này nên bắt đầu khai
thác tin tức.

- Con tôi.

Bà nghẹn ngào, cái
cảnh hai đứa con yêu bị bắt cóc lại hiện về. Bà đã mất đi
đứa con trai đầu lòng rồi nên bà ko thể để mất thêm bất cứ ai
nữa. Thử hỏi xem làm gì có người mẹ nào chịu được khi mất
con, lòng bà thắt lại, đau quặn.

\" Theo tin mới nhất,
cô gái bị mất tích chính là con gái của chủ tịch tập đoàn
SHAPHIRE, Một tập đoàn đang gây sốt trên thị trường hjện nay



-" Trung, huy động Đại Vương lục soát hết thành phố này, nhất
định phải tìm ra người đó, còn một việc nữa....."

Tắt
điện thoại, Hữu Duy rời khỏi nhà Mỹ Quyên, bằng mọi giá cậu
sẽ khiến kẻ bầy trò này biết thế nào là chơi dại. Sự vội
vàng đã khiến cậu vô tình lướt qua một người, một người rất
quen.

.

.

Đúng là chẳng gì nhanh bằng truyền thông, ngay ngày hôm sau trên mạng và khắp các trang báo đã tràn ngập tin tức về vụ bắt cóc con gái chủ tịch tâp đoàn SHAPHIRE lừng danh. Nhưng dấu hỏi ở đây chính là tại sao cho tới giờ bọn
bắt cóc chưa liên lạc đòi tiền chuộc. Mẹ và em nó giờ đây
cũng chẳng thể yên lòng, tất cả mọi người đều đang cố gắng
lùng sục kiếm tìm nó.

.

Trước cửa phòng, ông Nhật
thở dài, riêng bà thì vẫn rơi nước mắt, tưởng như chỉ sau có
một đêm thôi mà bà đã tiều tuỵ đi rất nhiều. Cứ ngỡ rằng nói cho anh biết sự thật thì vợ chồng bà sẽ nhẹ lòng nhưng nay
càng nặng hơn. Hoàng Dương suốt từ tối qua vẫn khoá trái cửa
nhốt mình trong phòng. Bà biết hẳn anh vẫn còn sốc lắm, sợ
anh làm gì đó dại dột nên đã ngồi ở cửa mãi khiếng ông Nhật
khuyên thế nào cũng ko chịu về phòng ngủ.

Khoảng cách rất gần mà tưởng chừng như rất xa, ai biết rằng chỉ đằng sau cánh cửa kia thôi, dáng anh ngồi trên bục cửa sổ cô đơn hơn bao giờ
hết. Anh khóc, trong tay vẫn ôm khung hình quen thuộc. Khó trách
người ta nói sự thật phũ phàng nhưng anh buồn vì ba mẹ giấu
anh mọi chuyện, tại sao ko để anh biết thân phận của mình chứ?.

.

- Con gái, cô gái đó chính là con của Dương Đình
Khang, thân phận nó ko hề đơn giản. - Người đàn ông nhắc nhở cô
con gái.

- Mặc kệ, con ghét!

- Hãy cẩn thận.

Khẽ thở dài, chẳng lẽ cuộc đời của ông và cô sinh ra để làm kẻ thù với cha con họ Dương thôi sao? Vô vị.

Bước khỏi căn phòng, cô trang bị đồ che mặt rồi vào một phòng khác.

- Mau tạt nước cho cô ta tỉnh.

- Dạ thưa cô chủ, đang là mùa đông....... - Một tên ấp úng.

- Có vẻ anh muốn thay thế cô ta?

- Tôi ko dám.

- Vậy còn ko mau làm.

Nghe cô chủ gắt lên, hắn có chút run run. Dù sao cô ta cũng là
con gái cưng của lão chủ, phận đàn em như hắn muốn bóp chết cô ta lắm nhưng ko thể.

Lát sau, 1 tên mang nước tới, và mình nó chịu trận ret.

Tất cả nước đều tạt vào thân hình yếu ớt kia, dưới cái lạnh
thấu xương cắt da cắt thịt, nó lờ mờ tỉnh dậy nhưng tay ko thể cử động được, nó đang bị trói vào ghế. Đây là đâu? Những
người kia là ai.

- Tỉnh rồi sao? Ngủ ngon chứ?

- Các người là ai? Tại sao tôi ở đây?

- Tôi là ai cô ko cần biết. cô ta cười nhạt, lại gần giữ chặt cầm nó:

- Có biết hậu quả của việc cướp đi thứ gì đó của người khác ko? Dương Thiên Chi?

- Tôi chẳng cướp của ai thứ gì cả.

- Suy nghĩ kỹ chưa?

- Chính cô mới đang cướp đi tự do của tôi.

- Hahaha. Nghe cho kỹ đây, là cô mới đúng, tôi và cô vốn ko thù ko oán nhưng tại sao cô lại cướp đi của tôi.

Nó nhíu mày khó chịu, cô ta cứ luôn miệng nói nó cướp đi thứ gì của cô ta. Rốt cuộc đó là gì chứ?

- Cô bị điên rồi. - nó gắt.

- Chát - một cái tác đau điếng in trên gương mặt lạnh của nó.

- Tôi đã cảnh cáo cô chưa nhỉ? Hôm nay chúng ta sẽ chơi thật vui vẻ nha và... chính tay tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau đớn.

Cô ta nhận cây roi dài từ tay của một tên đàn em.

"chát". Từng đường roi mạnh thi nhau lao đến người nó. Nó đâu
phải người bằng sắt thép gì mà ko biết đau. Dù là vậy, nó
vẫn cắn răng chịu đựng. Xem ra cô gái kia vẫn ko có chiều hướng dừng lại mà còn mạnh tay hơn, người nó bây giờ toàn là những vết đỏ đang dần rỉ máu.

- Haha. Chịu được nữa cơ à?

Lạnh, đau rát. Nó ko thể tiếp tục chịu đựng.

- Dừng...

- Chịu xin tha rồi sao?

- Tại...sao?

- Ta