
tức nhưng danh dự của 1 đứa con gái thông minh
và cứng đầu ko cho phép cô làm vậy, nếu ko trong mắt người
khác cô sẽ trở nên quá dễ dãi và làm họ mất lòng tin vào cô.
Một ngày thật hạnh phúc.
Có đôi khi lời tỏ tình
thật đơn giản không cầu kỳ, lãng mạng như người khác nhưng đối
với ai đó thì nó rất chân thật và xuất phát từ lời nói của
trái tim.
*
*
*
- Con trai, con làm rất tốt!
Bà Hạ mỉm cười hài lòng với cậu con trai của mình.
- Con mong là như vậy!
Phải thừa nhận rằng Hải Phong rất có tố chất của 1 nhà kinh
doanh, chỉ trong 1 tuần ngắn ngủi, cậu học hỏi rất nhanh hơn
nữa còn giúp bà đưa ra ý tưởng mới khiến đối tác rất hài
lòng.
- Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ.
- Chuyện gì vậy con?
- Hải là ai vậy mẹ?
Nghe tên Hải, bà Hạ giật mình run nhẹ.
- Sao con lại hỏi thế?
- Lúc mẹ tỉnh lại ở bệnh viện, con đã nghe thấy mẹ gọi tên
ba và người tên Hải, con rất muốn biết về người đó.
- Mẹ sẽ nói nếu con hứa ko để cho chị hai con biết.
- Vâng!
- Vậy được. Thực ra Hải là đứa con đầu tiên của mẹ và ba con và cũng là anh em sinh đôi với Tiểu Mỹ.
- Vậy anh ấy đâu mẹ, sao con ko nghe chị kể gì hết?
- Chuyện xảy ra năm 2 anh em nó mới 5 tuổi, mẹ còn nhớ đó là
một buổi chiều mưa. Ba mẹ do còn đang dở cuộc họp ở công ty nên ko tới đón 2 đứa nó được, nên nhờ 1 chú thư ký đi đón hộ.
Nhưng rồi bọn bắt cóc đã xuất hiện. Chúng bắt Hải đi, còn
chị con dù sợ nhưng tính nó ương ngạnh, muốn giữ anh trai lại
nên bám chặt vào chân bọn đó, chúng đánh đập con bé ko thương
tiếc, nó đã phải chịu nguyên 1 đòn gậy sắt vào đầu.
Lúc
ba mẹ nhận được điện thoại của chú thư ký, mẹ tới đã thấy
chị con nằm đó, giữa trời mưa, mình đầy máu.
Ba mẹ đã
liên lạc với bọn bắt cóc, chúng cần tiền , chúng doạ nếu ba
mẹ làm lớn vụ này, anh con sẽ ko lành lặn trở về.
Nói tới đây, nước mắt bà đã rơi ướt má, nỗi đau xé tan nát cõi lòng bà chỗi dậy.
Lau nước mắt cho mẹ, Phong hỏi tiếp.
- Sau đó thì sao hả mẹ?
- Sau đó ba mẹ mang tiền tới chỗ hẹn chuộc anh con về nhưng
tất cả chúng đã chết, anh con đã mất tích từ đó. Ba mẹ cho
đăng tin lên truyền hình tìm kiếm nó nhưng ko hề có bất kỳ tin
tức nào.
Chị con sau nhiều ngày hôn mê, khi tỉnh dậy đã ko
còn nhớ gì hết, thậm chí ngay cả ba mẹ nó cũng ko nhận ra.
Bác sĩ nói do tuổi còn nhỏ, lại bị chấn thương ở đầu nên bị
mất đi trí nhớ, nó còn sống được là may mắm lắm rồi. Mẹ
nghĩ thế cũng tốt, nó sẽ ko phải nghĩ đến những điều đau khổ đó, 1 đứa bé 5tuổi còn quá non nớt như nó sẽ ko đủ sức chịu đựng nỗi đau đó.
Từ đó trở đi, nó đã sống rất vui vẻ
bên ba mẹ mà ko hề biết nó còn có 1 người anh trai yêu thương
nó nhiều lắm và nó cũng vậy.
Để nói ra những điều này,
bà Hạ đã cố gắng ko cho nước mắt lần nữa rơi nhưng ko sao làm
được. Đâu đó trong bà vẫn là cơn đau chưa bao giờ êm dịu xuống
mà vẫn luôn tồn tại dày vò bà khi thấy cơn mưa.
___________
Gấp lại bản hợp đồng, Huy Minh đưa tay day nhẹ
thái dương, đôi mắt tỏ rõ sự mệt mỏi bao ngày qua của anh, thư
ký đắc lực nghỉ việc về quê thăm ba mẹ già, tất cả mọi việc
đều đổ dồn lên anh nhưng anh kiên quyết ko tuyển trợ lý vì có
lẽ tìm ai phù hợp với phong cách làm việc của anh thật là
khó.
Anh - người con trai trưởng trong nhà nhưng lại mặc
người ba quản lý tập đoàn, còn mình chạy đi mở công ti riêng,
thế mới làm anh cảm thấy thoải mái khi ko phụ thuộc vào bất
cứ ai cả.
Đang nhắm mắt ngả người vào ghế, tiếng mở cửa phòng đột ngột làm anh phải nhíu mày mở mắt ra.
- Anh hai! - người con trai chẳng thèm gõ cửa mà cứ thế xông vào.
- Huy Cương. Sao em tới đây mà ko báo trước cho anh? - Huy Minh nhìn cậu em trai ngang ngổ của mình.
Nếu như ai đó nhìn vào thì 100% sẽ ko tin họ là anh em đâu,
tất cả mọi mặt về diện mạo, tài năng, tính cách hoàn toàn
trái ngược nhau.
- Em tới chơi mà cũng cần phải báo à?
Huy Cương trề môi, ngồi gác chân lên ghế, tướng ngồi rõ là xấu.
- Em đó, suốt ngày chơi bời đàn đúm gây lộn, anh đã bao lần anh phải giải quyết việc của em rồi hả?
- Sống là phải biết hưởng thụ chứ, đâu như anh suốt ngày vùi đầu vào công việc, chẳng biết yêu đươn