Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326455

Bình chọn: 8.5.00/10/645 lượt.

hiểu không?”

-“Em á…hơi hiểu ạ…”

-“Vợ nghỉ làm tới bao giờ?”

-“À trước em xin nghỉ một tuần trăng mật đó…”

-“Thôi, vợ ở nhà làm gì, đi làm với chồng đi!”

-“Em…em còn đang mặc đồ ở nhà nè…”

-“Không quan trọng, hôm nay vợ làm cho chồng, chồng trả lương…”

Hoàng Thế Hiển là vậy đấy, cậu hỏi người ta, nhưng không cần nghe sự
đồng ý, chiếc xe đã lao vun vút. Tới công ty, cậu cũng chẳng kiêng dè gì cả, đường hoàng nắm tay cô dắt vào phòng mình, có người thấy bình
thường, họ là anh em nuôi mà, thân thiết là điều đương nhiên, có người
lại thấy không đúng lắm, có người thấy ghen tỵ, nói chung, dấu hiệu báo
trước một chợ dưa đắt giá.

Phòng Phó Tổng.

-“Em làm gì bây giờ?”

-“Mày xem mày làm làm được cái gì?”

Xem xét, xem xét, chẳng có việc gì làm được cả. Phòng cậu người ta
lau sạch hết rồi, giao dịch thì hôm nay không có, đành ngồi ở sô pha xem ti vi.

-“Con vợ kia, tao trả tiền cho mày để mày nhàn nhã ngồi đó hả?”

-“Nhưng có việc gì đâu ạ?”

Hoàng Thế Hiển liếc quanh, đúng là phòng cậu chẳng có cái gì hợp với cô, đành ra vẻ uể oải.

-“Mỏi lưng ghê…”

-“Dạ, thế em tẩm quất cho cậu nhé!”

-“Cũng tạm được!”

Ai đó ra vẻ kiêu căng rồi tập trung vào công việc, ai kia xoa nắn rất chi là nhiệt tình. Trước cô cứ nghĩ càng chức cao càng nhàn, giờ mới
biết cậu cũng lắm việc lắm nha, hợp đồng, văn kiện cần giải quyết cứ
chất đống, đã thế, trợ lý còn gọi điện liên tục xin chỉ thị.

Dù sao thì cô rất thán phục cậu, thấy quyết định đưa cổ phần của mình rất chi là sáng suốt. Nhưng cũng thương quá, nhìn người mình yêu vất vả vậy, ai chả thương, thế mà cậu vẫn còn nhớ được cả giờ uống thuốc của
cô…còn cô, nghĩ lại, mình chưa chăm sóc cho cậu tốt thì phải…hối hận
quá!!!

-“Cậu nóng hay lạnh để em chỉnh điều hòa?”

-“Không cần.”

-“Cậu thích ăn gì không?”

-“Không.”

-“Thế uống gì em lấy? Sữa hay nước hoa quả?”

-“Mày làm sao đấy?”

Hiển ngạc nhiên, Nhi đánh trống lảng.

-“Em, sợ cậu khát thôi…”

-“Ừ thì khát…”

-“Thế cậu uống gì?”

-“Cho xin ít nước…”

-“Nước gì ạ?”

Câu trả lời là môi đã bị ai đó măm măm một cách ngon lành rồi! Cậu
thật là, đang xin ít nước cơ mà, nói một đằng làm một nẻo. Nhi đỏ bừng,
dù sao cũng là công ty, cố tránh để đi lấy nước thì người ta lại bảo
không khát, uống đủ rồi…đã uống đâu mà đủ?

Ai đó tự nhiên ấn cô vào lòng mình, đầu tựa qua vai nhỏ xem tài liệu, bàn tay to lớn xoa bụng, xoa xoa, rồi đánh nhẹ một cái.

-“Vợ hư quá!”

-“Em đâu có hư chỗ nào đâu!”

-“Sao eo thon thế này? Từ giờ phải ăn nhiều nhớ chưa? Phải bụng phệ như ngày xưa ấy…”

Cô bĩu môi phụng phịu.

-“Ngày xưa…ngày xưa…ngày xưa béo thì cậu cũng chê mà…em thích thế này hơn, mọi người đều khen em xinh đẹp…”

-“Giờ không chê nữa, từ hôm nay mỗi bữa ăn bốn bát cơm cho tao, béo
tốt mới đáng yêu…phải ăn thêm bữa phụ nữa…có mỡ bụng sờ mới thích…”

-“Vâng, em biết rồi.”

-“Ngoan lắm, thưởng vợ nhé!”

Hoàng Thế Hiển cười thâm hiểm, khẽ cắn vào vai người trong lòng. Nhi đau điếng, đây là thưởng hả, tưởng là phạt chứ?

Hai người cứ tình củm tình củm cho tới lúc trợ lý nghe nói Nhi ở công ty thì tìm gặp cậu. Hóa ra là việc chụp ảnh và quay video quảng cáo. Từ xưa cô đều là người mẫu nữ rồi, còn người mẫu nam thì tùy từng năm đều
có sự thay đổi.

-“Phía nhiếp ảnh gia, đạo diễn và người mẫu cũng tới rồi, hay là hôm nay chị Nhi ghi hình luôn…”

-“Được đấy…”

-“Làm gì mà phải cần cả nam cả nữ?”

Phó Tổng lạnh lùng hỏi, trợ lý chẳng biết trả lời ra sao, cũng may có người ngọt ngào nịnh nọt, cậu mới nguôi ngoai thả vợ đi một lát.

Làm quảng cáo cho CL Group thì không đơn giản như chụp quảng cáo ô
tô, xe máy hay nước hoa, thực sự là rất vất vả, phải di chuyển khá
nhiều. Tuy nhiên tiền công cao nên cũng không thiếu người đăng kí, người mẫu năm nay rất được, tên Duy, cao ráo trẻ trung, hình như mới hai mươi tuổi thì phải.

Duy và Nhi bàn bạc một lúc rồi bắt đầu vào thực hiện kiểu ảnh đầu
tiên, kiểu này là quảng cáo cho nông trại tươi sạch của CL, đôi nam nữ
sẽ nắm tay nhau, tình cảm ngọt ngào trên cánh đồng cỏ xanh mướt.

-“OK! Action!”

Trương Ngọc Uyển Nhi cũng gọi là quen rồi, cô chỉ cần cười tươi là
được. Năm nào chả thế, dễ như ăn kẹo. Mỗi tội, năm nay, cố mãi mà không
cười nổi…ai bảo…xa xa…cậu…đang lườm…trời ơi, cậu đang ở công ty mà? Sao
tự dưng xuất hiện với bộ mặt đầy sát khí thế kia?

Việc chụp hình bị gián đoạn, cậu nói chuyện với nhiếp ảnh gia. Một
lúc cô thấy trợ lý thông báo với Duy gì đó, rồi lúc sau nữa lại thấy cậu ra nắm tay cô cười rất tươi, phía máy ảnh nháy liên hồi.

-“Cậu…sao lại thế?”

-“Tao chụp cùng mày…”

-“Sao thế được?”

-“Sao lại không được? Hay mày tiếc thằng người mẫu đẹp trai?”


Polaroid