Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326491

Bình chọn: 8.00/10/649 lượt.

ả?”

-“Cậu, cậu không chết được đâu…”

-“Ừ!”

-“Hình như cậu bảo chết thì cậu mang theo em, ngày bé cậu hứa thế đấy, cậu nhớ giữ lời nhé!”

Ai đó mỉm cười trêu chọc.

-“Thôi, tao chết rồi thì ba mẹ buồn lắm, để mày ở lại chăm ba mẹ…”

-“Không được đâu, bao nhiêu người chăm ba mẹ mà, các bác, các chị…em không chịu đâu…”

Định đùa thêm tý nữa mà thấy cô khóc ghê quá, xót ruột, cậu đành trấn chỉnh.

-“Trương Ngọc Uyển Nhi, dừng nấc lại ngay!”

-“Dạ…em…em…”

-“Bệnh của tao thì nguy hiểm thật, nhưng không phải máu trắng, có cách chữa…”

Nghe cậu nói, mắt cô sáng ngời, vội vàng nói.

-“Cách gì ạ?”

-“Tao bị lạnh …”

-“Thật ạ…em cho điều hòa ấm lên nhé…”

Tay chưa chạm vào điều khiển thì cậu đã đẩy ra, buồn tủi nói.

-“Không được, điều hòa không tốt, thôi, kệ tao, cái này không chữa
còn nguy hiểm hơn máu trắng, cứ mất máu như này có lẽ chẳng sống được
tới sáng mai đâu…”

-“Cậu nói cách đi…đừng dọa em thế…”

Nhi nghẹn ngào van xin, xin mãi, xin mãi cậu mới nể mặt, buông lời lạnh lùng.

-“Chỉ cần để mũi rúc vào nơi ấm áp nhất, sẽ ngừng chảy máu thôi…”

-“Nơi ấm áp nhất?”

-“Ừ!”

-“Thế cậu mau mau lên, nhanh lên không mất máu nhiều…”

-“Là mày nói đấy nhé!”

Uyển Nhi còn ngơ lắm, cậu đã ôm chặt lấy cô, nới lỏng dây áo mỏng
manh, khẽ trườn người xuống, ghì mặt mình vào nơi “ấm áp nhất”, đầy đặn
nhất và mềm mại nhất. Ở nơi đó, có hương thơm ngọt ngào như sữa non…ở
nơi đó, có nụ hồng đẹp đẽ…cái nơi đó đó…còn hơn trăm vạn phương thuốc
chữa bệnh bí truyền.

Hai má đỏ chín, tâm trí cô mơ màng theo từng tích tắc, trái tim thảng thốt không ngừng, trời ơi cô đang nghĩ bậy bạ gì đây? Rõ là cậu chỉ
muốn chữa bệnh thôi mà, sao cô có thể lung tung chứ? Cô đúng là hư, khổ
nỗi, khoảng cách gần quá, mỗi hơi thở ấm áp của cậu phả vào khe rãnh ấy
là người cô lại run hết thảy.

-“Có chắc…có chắc…chắc là cách này ổn không cậu?”

Ai đó khẽ ngóc đầu, lườm lườm.

-“Mày không tin tao? Hay mày muốn tao chết…”

-“Không…không…em không dám…em tin…em tin…”

Ai đó tiếp tục công việc ủ ấm, còn cô, thao thức thao thức, khó khăn lắm mới ngủ nổi.

*****

Nhi tỉnh dậy thấy cậu hết chảy máu cũng yên tâm chút chút mà hôm qua
mất ngủ nên người khá là mệt mỏi. Nhìn sang cậu, trông cũng không được
khỏe là mấy, chắc do bị ốm.

Bàn ăn buổi sáng nhà họ Hoàng có hai kẻ mắt thâm quầng.

Người làm lần lượt dọn từng món, Hoàng Thế Lân hắng giọng.

-“Trẻ thì trẻ, cũng phải giữ sức…”

Mẹ bên cạnh nghe thấy thì e hèm.

-“Ôi dào, ăn thua gì, ngày xưa mẹ quen một người bạn, trong vòng hai
năm, bao nuôi tất cả 73 em gái, mà đấy là con số thống kê, còn trên thực tế, chưa kể tới tình một đêm đâu…thế mà giờ vẫn khỏe như trâu các con
ạ…”

Ba tự dưng mặt tối sầm, yên lặng dùng bữa, mẹ tiếp tục.

-“Nhi, Nhi…tối qua thấy thế nào con…có khỏe không…thằng kia…nó có quá đáng lắm không…ăn xong đi nằm đi con ạ…”

Hiển ngồi đối diện, tý nữa thì sặc. Nhi không hiểu thâm ý, vẫn ngây ngô trả lời.

-“Không, con khỏe mà!”

Nhìn con gái không chút ngại ngùng thế là biết thằng con trai vô tích sự rồi, bà khẽ thở dài. Thật là, đã đến bước đấy rồi, chẳng nhẽ lại
phải bảo ba mày đào tạo lại mày.

-“Thợ săn đã mang thỏ tới tận hang mà cọp không ăn thì chắc là con cọp ngu!”

Bà mẹ bâng quơ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, Uyển Nhi chẳng hiểu gì cả, cô chỉ là nêu ý kiến của mình.

-“Nhỡ con cọp ấy vừa ăn no thì sao hả mẹ?”

Nhưng mẹ không nhìn cô, mẹ nhìn cậu, hình như mẹ mong cậu phát biểu hơn thì phải? Cũng đúng, cậu thông minh hơn cô rất nhiều mà!

Nhấp ly rượu vang, Hoàng Thế hiển bình thản đáp.

-“Lao tới ăn ngay là hạ sách, thượng sách là vờn thỏ con cho đã, để ngày ngày nó tự chạy tới miệng cọp, thỏa thích ăn…”

-“Khụ…”

-“Khụ…”

Hai ba mẹ cùng ho sặc sụa, các bác phục vụ bên cạnh thì nín cười đỏ
hết cả mặt. Cậu vẫn ăn rất bình thường, Nhi ngẩn ngơ, mọi người làm sao
không biết, có chuyện con cọp và con thỏ thôi mà?

Nhiều lúc cô cũng ước chi mình thông minh lắm nhé, người ta bảo người ngốc thì sướng, không phải suy nghĩ nhiều, đã ai ngốc chưa mà biết
sướng? Khổ bỏ xừ, ví dụ như này này, muốn tham gia bàn luận cũng không
đủ khả năng.

Tiễn cậu đi làm, đầu cô vẫn vương vấn chuyện lúc nãy, hỏi dò.

-“Cậu ơi, con thỏ bé xíu làm sao mà con cọp ăn trong nhiều ngày được?”

Cô chỉ thắc mắc thôi mà, sao cậu phải khẩn trương kéo cô thẳng vào
xe? Ánh mắt này, thật…không xong rồi… một tay cậu đỡ người cô, môi rà
soát môi xinh, cắn cắn nhấm nhấm, gương mặt gần trong gang tấc nở nụ
cười vô cùng tà mị. Con vợ bé bỏng này, quả thật nó bé bỏng đáng yêu
quá, hận không nuốt chửng được luôn.

-“Cậu…muộn làm…”

-“Con cọp nó để dành, mỗi ngày ăn con thỏ một ít, vợ


XtGem Forum catalog